“Cú điện thoại buổi trưa hôm nay, có phải bạn nhờ Hàn Nhu gọi cho mình không?”

\r\n\r\n

    Phùng Tư Nhược lắc đầu: “Mình hỏi chị Hàn, chị Hàn hỏi bạn.”

\r\n\r\n

    Giang Chu chép miệng một cái: “Kia là cô em gái không có lương tâm, hiển nhiên là sẽ không quan tâm đến mình, nên cú điện thoại đó sẽ tính lên đầu bạn, không cho phép phủ nhận.”

\r\n\r\n

    “Ồ!”

\r\n\r\n

    “Bạn thực sự rất nhớ mình, đúng không?”

\r\n\r\n

    Tuy mặt Phùng Tư Nhược đỏ lên, nhưng vẫn liều mạng lắc đầu.

\r\n\r\n

    Từ khi bọn họ quan biết đến nay, vấn đề này đã xuất hiện rất nhiều lần, nhưng lần nào nàng cũng đều mang thái độ phủ nhận.

\r\n\r\n

    Bởi vì nhớ nhung cũng sẽ đại biểu cho chuyện thích, bước tiếp theo của thích chính là bạn trai bạn gái.

\r\n\r\n

    Nhưng những lời nói của Đinh Duyệt vẫn luôn quanh quẩn trong tim nàng, chính là nếu như nàng thật sự làm bạn gái của Giang Chu, thì người nhà cũng nàng nhất định sẽ không đồng ý.

\r\n\r\n

    “Thật sự không nhớ?”

\r\n\r\n

    “Không nhớ!”

\r\n\r\n

    Giang Chu thở dài: “Thôi bỏ đi, mình không theo đuổi bạn nữa!”

\r\n\r\n

    Phùng Tư Nhược bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt hiện lên vẻ hết sức hoảng loạn: “Vì. . .vì sao?”

\r\n\r\n

    “Đã lên đại học rồi, mình cũng muốn yêu đương ngọt ngào, nhưng là theo đuổi bạn thì bạn lại không đáp ứng, bạn lại còn không để ý đến mình trong ba ngày, nên mình cũng rất buồn bực, cho nên sẽ tìm cô gái khác.”

\r\n\r\n

    “Mình sẽ đồng ý. . .”

\r\n\r\n

    Giang Chu giả vờ như không nghe thấy gì: “Bạn nói gì cơ?”

\r\n\r\n

    Phùng Tư Nhược cúi đầu: “Chờ một thời gian có được không?”

\r\n\r\n

    “Chờ gì?”

\r\n\r\n

    “Mình muốn hỏi người nhà một chút. . .”

\r\n\r\n

    Giang Chu hiểu rồi.

\r\n\r\n

    Giống như những gì Đinh Duyệt nói hôm đó, không có lửa thì sao có khói.

\r\n\r\n

    Phùng gia là một thứ không thể bỏ qua trong chuyện tình cảm của mình và Phùng Tư Nhược.

\r\n\r\n

    Mặc dù cô bé này khá ngốc nghếch trong chuyện tình cảm, nhưng IQ lại khá cao, nàng biết rằng nàng không thể đồng ý được.

\r\n\r\n

    Giang Chu cầm cái kẹp lên, gắp vài miếng thịt bỏ lên bếp nướng.

\r\n\r\n

    “Mình chỉ muốn yêu đương chứ có phải là muốn kết hôn đâu, hay là chúng ta cứ yêu đương đi, chờ khi nào kết hôn thì mình lại tìm người khác? Cùng lắm thì cho bạn làm phù dâu.”

\r\n\r\n

    Hai mắt Phùng Tư Nhược lập tức ngập nước: “Không được!”

\r\n\r\n

    Giang Chu thở dài: “Thôi bỏ đi, ăn đi, không trò chuyện vấn đề này nữa.”

\r\n\r\n

    “Biết rồi. . .”

\r\n\r\n

    “Mình không trách bạn, mình tự trách mình thôi.”

\r\n\r\n

    Phùng Tư Nhược trợn tròn mắt, trong mắt tràn ngập nghi ngờ.

\r\n\r\n

    Sau khi ăn xong, thời gian vẫn còn sớm, hai người liền đi dạo ở đường đi bộ bên đối diện.

\r\n\r\n

    Lúc này, đường dành riêng cho người đi bộ đang rất náo nhiệt.

\r\n\r\n

    Có thể nói là người đông nghìn nghịt, chen chúc lẫn nhau.

\r\n\r\n

    Cứ việc Phùng Tư Nhược không thích ứng với bầu không khí này lắm, nhưng Giang Chu vẫn chuẩn bị rèn luyện cho nàng một chút.

\r\n\r\n

    Khi đi dạo trên đường, tay nhỏ của Phùng Tư Nhược vẫn luôn nắm chặt lại.

\r\n\r\n

    Bởi vì đối với nàng mà nói, tất cả những thứ trước mắt đều rất xa lạ và ầm ĩ, nàng vừa đến hoàn cảnh này thì sẽ cảm thấy không thở nổi, nhưng may mà có Giang Chu ở bên cạnh, nên nàng cũng yên tâm hơn một chút.

\r\n\r\n

    Có điều, Giang Chu lại rất xấu xa, thỉnh thoảng hắn lại bước nhanh hơn, lòng bàn tay của Phùng Tư Nhược lại có mồ hôi, nên không thể tóm chặt góc áo của hắn được, cuối cùng nàng cũng không có biện pháp nào, đành phải nhét bàn tay nhỏ của mình vào lòng bàn tay của Giang Chu.

\r\n\r\n

    Đây là lần đầu tiên Phùng Tư Nhược làm động tác này, trái tim nhỏ của nàng đang đập nhanh hơn cả khi nãy, nhưng không hiểu vì sao mà nàng lại thấy an tâm hơn.

\r\n\r\n

    Khóe miệng Giang Chu cong lên, như kiểu gian kế đã thành công vậy.

\r\n\r\n

    Đây chính là năng lực của cặn bã nam, muốn làm cái gì cũng không cần dùng tài hùng biện.

\r\n\r\n

    Muốn nàng dắt tay mình thì nàng phải chủ động dắt tay mình.

\r\n\r\n

    Không giống như đám liếm cẩu kia, muốn dắt tay còn phải giả vờ ngượng ngùng hỏi một câu.

\r\n\r\n

    “Muốn đi chỗ nào không? Mình dắt bạn qua!”

\r\n\r\n

    Phùng Tư Nhược ngẩng đầu nhìn bốn phía một chút, sau đó hai mắt nàng liền sáng lên, chỉ chỉ vào cửa hàng bách hóa nhỏ ở phía trước.

\r\n\r\n

    Giang Chu âm thầm kỳ lạ mà nhìn nàng, một tiểu phú bà cầm mấy trăm ngàn trong tay mà lại thích đi dạo mấy địa phương rẻ tiền thế này à?

\r\n\r\n

    Nhưng hắn cũng không có ý kiến gì, liền nắm tay của nàng đi vào trong.

\r\n\r\n

    Cửa hàng bách hóa, chính là cái gì cũng bán.

\r\n\r\n

    Có đồ gia dụng, dụng cụ nhà bếp vân vân và mây mây.

\r\n\r\n

    Hai người đi lang thang một lúc, liền phát hiện không ít thứ hay ho.

\r\n\r\n

    Nhưng khi đi đến khu trang sức, Giang Chu bỗng nhiên dừng bước lại, Phùng Tư Nhược nhìn thấy Giang Chu dừng lại thì hơi mờ mịt.

\r\n\r\n

    “A, còn bán cả những thứ này cơ à?”

\r\n\r\n

    “Cửa hàng bách hóa này cũng đa dạng phết nhỉ.”

\r\n\r\n

    Giang Chu cầm một cái kẹp tóc lỗ tai mèo ở trên kệ, quay người đeo lên đầu của Phùng Tư Nhược.

\r\n\r\n

    Nàng hơi nghiêng người, nhìn vào cái gương ở phía trước.

\r\n\r\n

    “Cái gì đây?”

\r\n\r\n

    “Kẹp tóc, a, còn có cái này nữa này, đeo thử xem nào.”

\r\n\r\n

    Giang Chu gỡ một cái chuông lục lạc ở một bên, rồi quơ quơ trước mặt nàng.

\r\n\r\n

    Phùng Tư Nhược ngơ ngác nhìn Giang Chu, nàng thấy hơi ngây ngốc, vì sao còn có chuông lục lạc dành cho người? Cửa hàng này thật là kỳ lạ.

\r\n\r\n

    

0.11518 sec| 2407.094 kb