Trương Nghiễm Phát cũng rất phẫn nộ, kêu to một tiếng: Long Vương gia không muốn mình yêu đương rồi.

\r\n\r\n

    Hai người bọn họ mua áo gió và ủng đi mưa, dự định chơi lãng mạn trong ngày du lịch mưa gió, kết quả đã nói là ba ngày mưa to, nhưng ngày đầu tiên dĩ nhiên là trời nắng.

\r\n\r\n

    “Tôi đã bảo kế hoạch của các ông nên vứt vào sọt rác rồi mà.”

\r\n\r\n

    Từ Hạo Đông không vui nói: “Ông dựa vào cái gì mà nói kế hoạch của bọn tôi là thứ vứt đi?”

\r\n\r\n

    Giang Chu bĩu môi: “Long Vương gia còn chia cắt cả Tiểu Long Nữ và anh Trư đẹp trai, lẽ nào còn làm mai cho các ông à?”

\r\n\r\n

    “Ông đánh rắm, đó là bởi vì Tiểu Long Nữ muốn làm Hải Nhãn, ông chưa xem Trư Bát Giới cảnh xuân xán lạn à?”

\r\n\r\n

    “Dù sao cũng không thành công đâu, đây là ám hiệu cho kết quả của các ông đấy.”

\r\n\r\n

    Mấy người vừa đá xoáy nhau vừa đi đến khu nhà dạy học, dù sao hôm nay cũng là thứ sáu, cũng không có nhiều tiết học lắm.

\r\n\r\n

    Giang Chu đi đến lớp học, ngồi xuống bên cạnh Phùng Tư Nhược, rồi vươn tay ra.

\r\n\r\n

    Phùng Tư Nhược ngoan ngoãn móc viên kẹo trong túi ra, rồi thả vào trong tay hắn.

\r\n\r\n

    Giang Chu bóc kẹo cho vào miệng, bỗng nhiên cảm thấy hơi kỳ quái.

\r\n\r\n

    Mình chỉ ăn kẹo mà thôi, sao lại giống như phải uống thuốc đúng giờ thế nhỉ?

\r\n\r\n

    Phùng Tư Nhược phát hiện Giang Chu tỏ vẻ nghiêm túc thì sợ hết hồn, vội vàng giấu cái thước kẻ mê cung mà mình vừa mua đi.

\r\n\r\n

    Lần trước đã bị Giang Chu bẻ gãy, khiến nàng đau lòng mấy hôm liền.

\r\n\r\n

    “Ngày mai sẽ đi du lịch, biết chưa?”

\r\n\r\n

    Phùng Tư Nhược gật đầu: “Biết rồi.”

\r\n\r\n

    “Vậy sáng mai bạn chờ mình ở dưới ký túc xá, mình sẽ lái xe đưa bạn đi.”

\r\n\r\n

    “Muốn đi xe buýt.”

\r\n\r\n

    Giang Chu hơi sững sờ: “Bạn muốn ngồi xe buýt với tất cả mọi người?”

\r\n\r\n

    Phùng Tư Nhược ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Giang Chu: “Có được không?”

\r\n\r\n

    “Được thì đúng là được, nhưng đi xe buýt rất ồn ào, hơn nữa xe còn kín mít, có rất nhiều mùi vị khó nói.”

\r\n\r\n

    “Muốn thử. . .”

\r\n\r\n

    Giang Chu cảm thấy, cô bé này mượn cơ hội này để rèn luyện bản thân, dù sao nàng cũng chưa từng đi xe buýt, cũng chưa từng tham gia những hoạt động tập thể này.

\r\n\r\n

    Có lẽ hoàn cảnh ồn ào sẽ làm cho nàng khẩn trương, nhưng chung quanh đều là bạn học trong lớp, thì nàng sẽ không quá khẩn trương.

\r\n\r\n

    “Vậy cũng được, bạn ngồi xe buýt, mình tự lái xe đi.”

\r\n\r\n

    Phùng Tư Nhược cẩn thận từng li từng tí mà kéo áo Giang Chu, còn lắc lắc vài cái.

\r\n\r\n

    Giang Chu không khỏi sửng sốt: “Sao nữa?”

\r\n\r\n

    “Sợ hãi. . .”

\r\n\r\n

    “Ồ, hiểu rồi, cho nên bạn muốn mình đi xe buýt với bạn?”

\r\n\r\n

    Phùng Tư Nhược ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, rồi gật gù vài cái.

\r\n\r\n

    “Không phải còn có Đinh Duyệt ngồi cùng rồi sao?”

\r\n\r\n

    “Không được. . .”

\r\n\r\n

    “Nhất định phải là mình mới được sao? Vậy mình có lợi lộc gì không?”

\r\n\r\n

    Phùng Tư Nhược nghe xong thì suy nghĩ một chút, lại lấy thêm một viên kẹo ra rồi đưa cho Giang Chu.

\r\n\r\n

    Giang Chu xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng: “Được rồi, mình sẽ đi xe buýt với bạn, nếu như bạn cảm thấy khó chịu, thì chúng ta sẽ xuống xe, rồi gọi xe taxi đi theo.”

\r\n\r\n

    Phùng Tư Nhược gật đầu: “Mình sẽ mang đồ ăn ngon cho bạn.”

\r\n\r\n

    “Món gì mà ngon?”

\r\n\r\n

    “Không nói cho bạn biết.”

\r\n\r\n

    “Vậy mình sẽ không mang đồ vặt, bạn phụ trách mang đồ ăn vặt nhé!”

\r\n\r\n

    Phùng Tư Nhược gật đầu một cái thật mạnh, sảng khoải đáp ứng điều kiện này.

\r\n\r\n

    Nàng là một tiểu phú bà có vài trăm ngàn trên người.

\r\n\r\n

    Không phải chỉ là đồ ăn vặt sao, mua ở siêu thị trong trường học là được rồi.

\r\n\r\n

    “Đúng rồi, đồ ăn vặt bạn mua chỉ có thể để mình ăn, không cho phép đưa cho Đinh Duyệt ăn, càng không cho phép cho người khác ăn.”

\r\n\r\n

    Phùng Tư Nhược nghe xong liền hỏi: “Vậy mình có thể ăn không . . .?”

\r\n\r\n

    Giang Chu suy nghĩ một chút: “Phải xem biểu hiện của bạn thế nào đã, nếu như bạn ngoan thì mình sẽ cho phép bạn ăn một chút.”

\r\n\r\n

    “Vậy mình không cho bọn họ ăn.”

\r\n\r\n

    Phùng Tư Nhược nói xong thì nhìn thoáng qua Đinh Duyệt ở bên cạnh, may quá, hình như Đinh Duyệt vẫn không nghe được, bằng không thì chắc chắn sẽ nói mình không có lương tâm, rồi lại kể câu chuyện Vương Phi bị treo ở tường thành cho nàng nghe.

\r\n\r\n

    Cũng không biết vị Vương Phi này trêu chọc ai, đã bị treo trên tường thành ba ngày ba đêm rồi, mà giờ còn bị mang ra để làm ví dụ nữa.

\r\n\r\n

    Đúng lúc này, Đinh Duyệt bỗng nhiên quay đầu lại.

\r\n\r\n

    Phùng Tư Nhược liền sợ hết hồn, nhịn không được mà nhích lại gần Giang Chu hơn một chút.

\r\n\r\n

    “Giang Chu, ông cũng có một chiếc xe, đúng không?”

\r\n\r\n

    Giang Chu liếc nhìn Đinh Duyệt một cái: “Thì sao? Lại có chuyện tốt gì à?”

\r\n\r\n

    Đinh Duyệt nhân lúc giáo viên không nhìn, liền vụng trộm bu lại: “Ngày mai đi du lịch còn gì, nhưng đi xe buýt vừa chậm lại vừa chán, tôi và Tư Nhược ngồi xe của ông nhé?”

\r\n\r\n

    “Miễn đi, xe của tôi không phải ai muốn ngồi là được ngồi đâu.”

\r\n\r\n

    “Quan hệ của chúng ta cũng có bình thường đâu, tôi chính là chị em tốt của vợ ông đấy nhé.”

\r\n\r\n

    Phùng Tư Nhược nghe thấy câu này thì khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng lên.

\r\n\r\n

    Nàng cuống cuồng, vội vã đẩy Đinh Duyệt một cái.

\r\n\r\n

    Ánh mắt và hơi thở phì phò kia, giống như đang oán giận Đinh Duyệt đã bán đứng nàng.

\r\n\r\n

    Mà Giang Chu thì lại tỏ vẻ ‘bà cũng hiểu chuyện đấy’, ấn tượng với Đinh Duyệt cũng được cải thiện nhiều.

\r\n\r\n

    

0.12199 sec| 2403.094 kb