“Tin nhắn của ai thế?”
“Của một phú bà, muốn dùng 500 ngàn để bao nuôi mình, nhưng bị mình từ chối.”
“Năm trăm ngàn? Nhiều thế, bạn có thể từ chối sao?”
Giang Chu bỗng nhiên quay người về phía nàng: “Mình đẹp trai như vậy, ít nhất cũng phải một triệu một tháng mới được.”
Sở Ngữ Vi sợ hết nào: “Hừ. . .tự luyến!”
“Bạn đỏ mặt làm gì?”
“Quá gần, sợ hãi. . .”
. . .
Sở Ngữ Vi nhìn Giang Chu gần trong gang tấc thì bắt đầu khẩn trương, nàng lặng lẽ rụt vào trong chăn, chỉ để lại đôi mắt sáng như sao kia.
“Sở Ngữ Vi, mình cảm thấy, hình như bạn đang chờ mong thứ gì đó thì phải?”
“Nói bậy, mình. . . mình. . . mình không chờ mong cái gì cả. . .”
“Con người của mình không có ưu điểm gì, ngoài chuyện có thể nhìn thấu lòng người.”
“Không có, mình không có, bạn. . .bạn đừng tiến lại quá gần.”
Giang Chu nghe thấy âm thanh run rẩy của Sở Ngữ Vi, thì lại nhịn không được mà tiến lại gần hơn một chút.
Nhưng bởi vì hai người đã nằm rất gần, nên chân của hắn đã trực tiếp chạm vào bàn chân nhỏ lạnh như băng của Sở Ngữ Vi.
Tình cảnh này, khiến cho Sở Ngữ Vi ngơ ngẩn cả người.
Nàng còn chưa từng dắt tay ai, làm sao có thể trải qua loại chuyện này chứ.
Nhưng không ngờ là, một giây tiếp theo, Giang Chu bỗng nhiên quay người, trở lại góc giường bên kia.
“Cũng không sớm nữa rồi, ngủ đi.”
“Hả???????”
Giang Chu đưa lưng về phía nàng, thầm cười lạnh một tiếng.
Muốn làm bạn gái mình mà mình còn không bằng lòng.
Cho rằng mình là người dễ dàng từ bỏ nguyên tắc làm người sao?
Mình sẽ không vì xúc động nhất thời mà bị trói lại trên một cái cây!
Sáng sớm hôm sau, Quách Vĩ mặt đầy mờ mịt mở cửa phòng ra.
Cậu ta nhớ kỹ, rõ ràng hôm qua mình và Giang Chu cùng trở về.
Mình ngủ một giấc cũng không tệ, nhưng sao tỉnh dậy thì Giang Chu lại mất tích rồi?
Cậu ta mở cửa phòng, đi ra ngoài dạo một vòng, định tìm người hỏi một chút.
Đúng lúc này, cửa phòng của Sở Ngữ Vi mở ra.
Giang Chu trực tiếp bị ném ra ngoài, đi chân trần đứng ở hành lang.
“Bạn là tên chết tiệt, rõ ràng cũng ngáy rất to, quá ồn ào.”
Sở Ngữ Vi hừ một tiếng, thở phì phò rồi sập cửa lại.
Giang Chu chép miệng một cái: “Bạo lực như vậy, sau này có ai dám rước bạn về chứ?”
Quách Vĩ nhìn thấy cảnh này thì hết sức choáng váng.
Mình vừa mới nhìn thấy cái gì?
Mình vừa mới nghe thấy cái gì?
Thế mà Giang Chu lại đi ra từ phòng của Sở Ngữ Vi?
Sở Ngữ Vi lại còn oán giận Giang Chu ngáy to??
“Giang Chu. . . ông. . .ông lại ngủ chung với hoa khôi?”
Giang Chu ngẩng đầu lên: “Làm sao? Chưa từng thấy à?”
Quách Vĩ mãi vẫn không thể bình tĩnh lại: “Tôi chỉ không dám tin vào hai mắt của mình thôi.”
“Đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ tá túc nhờ một đêm thôi.”
“Ban đầu, Ninh Thái Thần cũng nói như thế khi đi vào ngôi miếu đổ nát, nhưng tên đó lại làm nhiều hơn những gì đã nói nhiều.”
Nhắc tới chuyện này, Giang Chu liền nổi giận: “Còn không phải do ông lắp công nông vào trong họng à, tôi không tìm Sở Ngữ Vi thì ngủ kiểu gì?”
Quách Vĩ mắng to một câu đánh rắm: “Tôi ngủ không ngáy chút nào, ông đừng kiếm cớ.”
“Ai nói cho ông biết là mình không ngáy?”
“Đương nhiên là tôi tự có cảm giác như vậy rồi.”
Giang Chu chán chả buồn nói, liền đi vào nhà bắt đầu thay quần áo.
Hôm nay là thời gian gặp mặt chủ nhiệm Trần, hắn phải ăn mặc chỉnh chu một chút.
Cố gắng bắt được thị trường bên đại học công nghệ thông tin này, để nối liền một đường giữa hai điểm.
Như vậy, nghiệp vụ giao đồ ăn của hắn có thể đẩy ra ngoài trường rồi.
Cho nên, đại học công nghệ thông tin này rất quan trọng đối với hắn.
Lúc này, Tô Nam và Mục Tiêu Tiêu cũng đã rời giường.
Hai cô gái đánh răng rửa mặt, tắm rửa xong liền đi đến phòng Giang Chu.
“Ông chủ, đi chưa?”
“Ừm, chuẩn bị một chút rồi đi thôi.”
Tô Nam nhìn một vòng, phát hiện Sở Ngữ Vi không ở đây: “Bạn học Sở không đi cùng à? Tôi qua gọi cô ấy nhé?”
Giang Chu khoát tay: “Đừng gọi, để cô ấy ngủ bù đi, đêm qua cô ấy ngủ không ngon.”
Tô Nam và Mục Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ khiếp sợ trong mắt nhau.
Tối hôm qua, nhất định đã xảy ra chuyện thì mà hai người không thể nghe được.
Tên khốn khiếp Giang Chu này.
Chui vào phòng hai người thì đã đành, lại còn đi bắt nạt Sở Ngữ Vi nữa.
Quả nhiên là kẻ gian không về tay không mà, ghê tởm đến tột cùng!
Mà lúc này, Quách Vĩ lại làm ra vẻ như ‘biết ngay mà’, khiến cho hai cô gái lại bắt đầu ảo tưởng.
Một lát sau, khoảng tầm 7 giờ sáng.
Mấy người rời khỏi khách sạn, đi đến trường học.
Ánh nắng sáng sớm trải đầy trên mặt đất, gió thu lạnh thổi qua làm những tán câu đung đưa xào xạc.
Chỉ là, không có mấy sinh viên muốn dậy sớm thưởng thức những phong cảnh đẹp đẽ này.
Mấy người cũng đạp trên gió thu tiến vào tòa nhà văn phòng, tìm được phòng giáo vụ.
mà Quách Vĩ thì đã chia tay bọn họ từ cổng trưởng để đi đến lớp học.
Giang Chu chỉnh sửa lại cổ áo, ống tay áo. . . sau đó liền gỏ cửa đi vào.
Bọn họ đã đến sớm hơn nửa tiếng.
Chủ nhiệm Trần vẫn chưa đến, trong phòng chỉ có một cô gái đang chỉnh sửa hồ sơ.
“Xin chào bạn học, tôi đã hẹn gặp chủ nhiệm Trần ở đây, không biết cô ấy đã đến chưa?”
Cô gái nghe thấy thế liền quay đầu: “Giang. . . Giang Chu?”
Giang Chu, Tô Nam và Mục Tiêu Tiêu đều sững sờ.
“Dương Hân? Tại sao chị lại ở chỗ này?”
Dương Hân cũng hơi kinh ngạc: “Chị đến trực ban, giúp chủ nhiệm Trần dọn dẹp phòng làm việc, mọi người thì sao?”
Giang Chu gật đầu: “Bọn tôi có một hạng mục muốn hợp tác với trường học.”
“Mọi người không phải sinh viên sao?”
“Đúng thế, sinh viên cũng có thể gây dựng sự nghiệp mà.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo