Giang Chu đứng ở trước cửa phòng 303, bắt đầu gõ cửa.
“Thí chủ, mời mở cửa sau cho bần tăng.”
“Hai vị thí chủ? Hai người đã ngủ chưa?”
Không lâu sau, Mục Tiêu Tiêu khoác áo choàng tắm đi ra mở cửa.
Nhưng mở thì mở, bên trong vẫn cài xích sắt.
“Ông chủ, anh muốn làm gì?”
Giang Chu sờ mũi một cái: “Tôi đến thị sát điều kiện ăn ở của nhân viên.”
Tô Nam ló khuôn mặt nhỏ nhắn: “Khi đặt phòng đã chọn những phòng giống nhau rồi, giờ còn xem cái gì?”
“Đây. . .đây là khảo sát thực địa, càng có thể hiểu rõ hơn, đây là tôi quan tâm cho nhân viên.”
Tô Nam đóng cửa lại, bỏ xích sắt ra, lại mở cửa ra lần nữa.
Khóe miệng Giang Chu cong lên, chui vào trong phòng.
Lúc này, hai cô bé đang mặc áo choàng tắm màu trắng tinh mà khách sạn chuẩn bị.
Hai đôi chân nhỏ trắng như tuyết đứng trên mặt đất.
Trên bàn trà còn có vỏ của nửa quả sầu riêng, cùng với một loại mùi khó nói lên lời.
“Đã chuẩn bị tư liệu cho chủ nhiệm Trần xem chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi, một phần cho chủ nhiệm Trần, một phần thì giữ lại.”
Giang Chu ngồi xuống ghế sa lon: “Tốt, nhưng tôi còn có chuyện muốn nói với hai người.”
Tô Nam liếc nhìn Giang Chu một cái: “Không được, nếu anh muốn ngủ ở chỗ này, thì tôi sẽ nói cho chị Hàn và bạn học Phùng biết.”
“Cô nghĩ gì thế? Tôi là loại ông chủ vô lương đó sao?”
Giang Chu xoa mồ hôi lạnh trên trán: “Tôi muốn nói chuyện liên quan đến chuyện gặp chủ nhiệm Trần ngày mai.”
Mục Tiêu Tiêu ngồi lên giường: “Vị chủ nhiệm Trần này cũng quá kiêu ngạo, tôi cũng thấy hơi sợ.”
“Ừm, tôi cũng đang muốn nói đến nguyên nhân của chuyện này đây.”
“Đó không phải do vấn đề tính cách sao? Còn có nguyên nhân gì?”
Giang Chu móc phong thư ở trong túi ra: “Vị chủ nhiệm Trần kia, và chủ nhiệm Nghiêm của chúng ta là bạn cũ, bà ấy cũng không kiêu ngạo, mà là có oán hận với chủ nhiệm Nghiêm.”
Hai cô bé nghe thấy câu này thì đôi mắt lập tức sáng lên.
Có trò vui rồi!
Trước khi đi ngủ, hóng hớt những chuyện này là sướng nhất.
“Vì sao lại oán hận?”
“Bởi vì chủ nhiệm Nghiêm của chúng ta đã từng bỏ bà ấy để cưới một người khác, cho nên bà ấy nhất định sẽ nhằm vào chúng ta.”
Tô Nam khẽ nhíu mày: “Vậy chúng ta đi không một chuyến rồi à?”
Giang Chu giơ phong thư lên: “Rốt cuộc có uổng công hay không, thì phải xem hiệu quả của phong thư này.”
“Đây không phải phong thư anh viết hôm trước sao?”
“Đúng thế, tôi đã viết một phong thư tình thay cho Lão Nghiêm, ngày mai sẽ đưa cho chủ nhiệm Trần xem.”
Tô Nam và Mục Tiêu Tiêu đều kinh ngạc: “Anh cũng quá xấu xa rồi đấy.”
Giang Chu trợn trắng mắt: “Lá thư này không phải là viết lung tung, là viết những lời trong lòng của chủ nhiệm Nghiêm mà thôi.”
“Sao anh biết trong longc chủ nhiệm Nghiêm nghĩ gì?”
“Hai người không nhìn thấy dáng vẻ ngày đó của chủ nhiệm Nghiêm thôi, rõ ràng là tình cũ chưa hết mà.”
Mục Tiêu Tiêu và Tô Nam liếc mắt nhìn nhau.
Nếu quả thật là tình cũ chưa hết, vậy chưa chắc sẽ hỏng việc.
Có lẽ phong thư này thật sự có thể để chủ nhiệm Trần nhớ chút tình xưa.
Tô Nam nghĩ đến đây, lại nhớ đến nội dung trong lá thư.
Anh thổi gió đêm qua cho em, vậy có tính là chúng ta đang trong vòng tay của nhau không?
Câu từ này quá đẹp.
Tuy chủ nhiệm Trần đã 50 tuổi, nhưng cũng không chịu nổi những lời này chứ?
“Được rồi, chuyện chính đã nói xong, giờ làm chuyện bất chính thôi.”
Tô Nam lập tức hiện lên vẻ cảnh giác: “Anh lại đang suy nghĩ thứ xấu xa gì?”
Giang Chu đứng lên: “Tôi muốn xem nhảy múa, loại cần phải trả phí ấy.”
Nửa phút sau, Giang Chu bị đuổi ra ngoài cửa.
Tô Nam còn tiện tay ném cái lỗ tai mèo bị bẻ thành hai phần kia vào người hắn.
“Cô bé này quá đáng thật, mình cũng không phải không trả tiền mà.”
“Tất cả đều do quả bóng rổ mập mạp kia, biết thế thì để Quách Vĩ tự sinh tự diệt rồi.”
Giang Chu hết sức phiền muộn, liền châm điếu thuốc lên hút vài hơi.
Phòng mình thì không thể về rồi, tên nhãi Quách Vĩ kia ngáy còn kinh hơn cả công nông, nếu tên này về cùng Dương Hân thì tốt rồi, vậy sẽ không còn những chuyện rắc rối phía sau nữa.
Lựa chọn duy nhất của hắn bây giờ, chính là đi qua phòng của Sở Ngữ Vi.
Nhưng nếu như mình chủ động gõ cửa, thì sẽ có vẻ như mình đang liếm.
Cho nên chủ động là tuyệt đối không thể chủ động.
Hắn nhất định phải làm cho Sở Ngữ Vi mời hắn vào phòng.
Vì vậy, Giang Chu chạy xuống đại sảnh tầng một, trò chuyện với nhân viên phục vụ ở sau quầy một lát, nhờ cô gái này ba phút nữa thì gọi điện thoại lên phòng của Sở Ngữ Vi.
Chỉ cần nói một câu, nhân viên công tác muốn kiểm tra thiết bị phòng cháy chữa cháy một chút.
Sau khi nhờ vả xong, Giang Chu liền chạy lên tầng, bắt đầu giả vờ ngủ ở trên ghế dài trong hành lang.
Một lát sau, quả nhiên Sở Ngữ Vi đi chân trần ra ngoài, nàng mặc đồ ngủ chính mình mang theo.
Nơi cổ áo là một mảnh trắng nõn như tuyết.
“Nào có kiểm tra phòng cháy chữa cháy gì chứ?”
Sở Ngữ Vi ngó đầu ra nhìn hai vòng, bỗng nhiên lại phát hiện ra Giang Chu ở ngoài này.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo