Sau khi trò chuyện với Dương Hân vài câu chuyện không mặn không nhạt xong.

    Mấy người liền ngồi trên ghế sa lon chờ một lúc.

    Không lâu sau, chủ nhiệm Trần cầm theo túi xách đi vào phòng làm việc.

    “Cậu chính là Giang Chu?”

    “Chào chủ nhiệm Trần, em là Giang Chu, từ đại học Thượng Kinh.”

    Giang Chu đứng lên, giới thiệu bản thân mình và mấy cô gái đi theo.

    Chủ nhiệm Trần gật đầu, ngồi xuống bàn làm việc, bắt đầu thu xếp đồ đặc.

    Tuy đã 50 tuổi, nhưng trông bà lại không già một chút nào.

    Những phụ nữ ở tuổi này đều thích uốn tóc xoăn gì gì đó, nhưng bà vẫn để một mái tóc ngắn nhẹ nhàng thanh thoát.

    Chỉ là nơi khóe mắt có vài nếp nhăn, nhưng từ đường nét khuôn mặt, thì vẫn có thể nhận ra, năm đó bà cũng là một mỹ nhân.

    Chậc chậc.

    Ưu điểm duy nhất của Nghiêm Vi Dân, chính là có ánh mắt tốt.

    “Bản kế hoạch của các cậu đâu? Đưa cho tôi xem nào.”

    Giang Chu nhìn về phía Tô Nam: “Đưa bản kế hoạch cho chủ nhiệm Trần xem một chút đi.”

    “Ồ, được rồi!”

    Tô Nam lấy bản kế hoạch đã chuẩn bị từ tối qua ra, đưa cho chủ nhiệm Trần.

    Chủ nhiệm Trần mở ra xem một chút: “Tiểu Giang, chủ nhiệm Nghiêm của các cậu vẫn khỏe chứ?”

    “Chủ nhiệm Nghiêm rất mạnh khỏe, chỉ là người lớn tuổi, nên thường xuyên nhớ lại chuyện cũ.”

    “Nhớ chuyện cũ? Sao lại nói như vậy?”

    Giang Chu giả vờ suy nghĩ: “Thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ rồi suy nghĩ xuất thần, nhất là những khi có gió lớn.”

    Chủ nhiệm Trần cười nhạo một tiếng: “Không ngờ nhiều năm như vậy rồi, mà ông ta vẫn bị tâm thần như xưa.”

    “Đúng vậy, có một hôm trời mưa gió lớn, không biết vì sao chủ nhiệm Nghiêm lại chạy ra ngoài, ngăn cản cũng không ngăn cản được.”

    “Vì sao?”

    “Em cũng không biết nữa, chỉ thấy chủ nhiệm Nghiêm rất hưng phấn, còn nói làn gió này từ phương nam thổi qua, thật sự là vui buồn thất thường.”

    Tô Nam và Mục Tiêu Tiêu nghe đến đây thì không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái.

    Tối hôm qua hai người cũng đã xem qua nội dung của bức thư tình kia, cũng biết cái gì gọi là gió từ phương nam, nó chính là làn gió từ đại học công nghệ thông tin thổi qua đại học Thượng Kinh, ứng với một câu kia, em thổi gió đêm qua cho anh.

    Ông chủ thật là không biết xấu hổ, lại bắt đầu làm nền.

    Làm như vậy, chờ lát nữa lại lấy lá thư tình kia ra để kích thích vị chủ nhiệm Trần này.

    Tên này quả thực là biết nắm bắt tâm tư của người khác mà!

    Rõ ràng là một cặn bã nam, nhưng toàn thân lại treo đầy nhãn hiệu tình sâu.

    Thật ra thì chuyện này cũng không có gì kỳ lạ, bởi vì chỉ có đám có EQ cao như vậy mới có thể làm cặn bã nam.

    Dù sao đám người này luôn luôn tìm được nơi mềm mại nhất trong lòng của người khác một cách dễ dàng.

    “Chủ nhiệm, ngài thấy hạng mục này của bọn em thế nào?”

    Chủ nhiệm Trần yên lặng một lát: “Vô cùng tốt, mục tiêu rõ ràng, định vị chuẩn xác, là một hạng mục rất tốt.”

    Giang Chu nhất thời thở phào một hơi: “Em hy vọng có thể mở rộng qua bên đại học công nghệ thông tin này, để tham gia đại hội đầu tư vào tháng sau.”

    “Mở rộng qua bên này có thể để hạng mục của cậu phát triển hơn?”

    “Đúng thế, nếu có thể rộng qua bên này, vậy em có thể nói toàn bộ sinh viên trong Thượng Kinh đều sử dụng website của em, nếu như không có đại học công nghệ thông tin, vậy em chi có thể nói, chỉ có sinh viên phía bắc thành phố sử dụng website này, chênh lệch này là rất lớn.”

    Chủ nhiệm Trần mỉm cười: “Người trẻ tuổi, sao cậu lại vội vàng kiếm tiền như vậy?”

    Giang Chu duỗi người: “Tiền là thứ tốt.”

    “Yêu đương cũng rất tốt, vì sao không bỏ thời gian khởi nghiệp này, để hẹn hò nhiều hơn chứ?”

    “Mặc dù em đang gây dựng sự nghiệp, nhưng em vẫn đang yêu đương, không hề bỏ lỡ.”

    Chủ nhiệm Trần thu hồi nụ cười: “Yêu đương với mấy người?”

    Bà lão này bị làm sao vậy?

    Tại sao lại kéo chủ đề vào ngõ cụt rồi?

    Tình cũ đã hơn 30 năm rồi, mà vẫn còn canh cánh trong lòng sao?

    Có vết xe đổ của Nghiêm Vi Dân, Giang Chu không dám nói là có rất nhiều.

    “Ah, một người!”

    Chủ nhiệm Trần lại cười nhạt lần nữa: “Tôi không tin Nghiêm Vi Dân có thể dạy dỗ ra thứ tốt lành gì.”

    Giang Chu sờ mũi một cái: “Vậy em có thể trả lời lại vấn đề vừa rồi một lần nữa không?”

    “Vấn đề nào? Vì sao vội vàng kiếm tiền?”

    “Đúng thế, em có thể kiếm một cái lý do khác.”

    Chủ nhiệm Trần nhấp một ngụm trà: “Nói đi, để xem cậu có thể nói ra hoa ra cành gì.”

    Giang Chu ho khan một tiếng: “Em thích một cô gái, nhà cô ấy rất giàu có, nếu như em không nỗ lực kiếm tiền, thì sợ rằng sau này sẽ không có tư cách cưới cô ấy làm vợ.”

    “Nghe cậu nói như vậy, thì hình như cậu thích một công chúa đang bị ác long giam cầm à?”

    “Không khác nhau là mấy, em chỉ là một dũng sĩ một nghèo hai trắng, nên chỉ có thể tự mình rèn một thanh vũ khí lợi hại để đi giết rồng thôi.”

    Giang Chu nói rất ung dung, nhưng ánh mắt lại rất sắc bén.

    Tất cả những thứ này đều rơi vào mắt chủ nhiệm Trần, để cho bà yên lặng một lúc lâu.

    

0.12454 sec| 2405.352 kb