Mục Tiêu Tiêu bỗng nhiên chọc Tô Nam một cái: “Ông chủ nói thật hay giả vậy?”
Tô Nam yên lặng một chút: “Tuy người này nói mười câu thì có chín câu là giả, nhưng câu vừa rồi thì chắc là thật.”
“. . .”
“Vì sao?”
“Em đã từng gặp công chúa điện hạ rồi.”
Tô Nam nhớ lại chuyện vừa xảy ra vài hôm trước.
Giang Chu nói mình không có tiền, cuộc sống này quá khó khăn bla bla. . .
Ngay sau đó, bạn học Phùng liền vung tay lên, lập tức lấy ra 100 ngàn.
Điều này chứng minh, gia đình Phùng Tư Nhược tuyệt đối không tầm thường.
Công chúa ở đây chính là Phùng Tư Nhược rồi.
Còn vũ khí lợi hại thì chính là hạng mục này sao?
Vậy ác long kia là ai?
Chủ nhiệm Trần khép bản kế hoạch lại: “Tôi không muốn nghe câu chuyện cổ tích của cậu, chúng ta vẫn nên nói chuyện hạng mục đi.”
Giang Chu gật đầu: “Chủ nhiệm có gì muốn hỏi thì cứ nói thẳng.”
“Cậu định phát triển hạng mục này như thế nào?”
“Nhận tiền đầu tư, rồi mở rộng ra toàn quốc, đem giao đồ ăn ngoài thành chuyện thường ngày.”
Chủ nhiệm Trần mỉm cười: “Dã tâm không nhỏ nhỉ, nhưng cậu sẽ thực hiện nó như thế nào?”
“Đầu tiên là thực hiện ở các thành phố lớn, rồi bắt đầu mở rộng qua các thành phố nhỏ, ban đầu thì ra tay từ các khu đại học ở thành phố lớn, sau đó sẽ mở rộng ra khu dân cư và ký túc xá.”
“Lòng tham của tên nhóc nhà cậu không nhỏ nhỉ, không sợ ăn no quá sẽ vỡ bụng à?”
Giang Chu nhất thời vỗ ngực một cái: “Dù thành hay bại thì cũng là một lần cố gắng, có thảm đến đâu thì cũng chỉ là làm lại từ đầu mà thôi.”
Lời này vừa dứt, chủ nhiệm Trần liền đặt bản kế hoạch qua một bên.
Thật ra thì sinh viên muốn khởi nghiệp cũng là một chuyện rất tốt, bà cũng không phải người không hiểu chuyện.
Nếu như là một người sinh viên khác, thì chắc chắn bà sẽ ủng hộ mạnh mẽ, nhưng tên nhóc này lại không phải là học sinh của trường bà, hơn nữa, chuyện đáng hận nhất là, giáo viên chỉ đạo của tên nhóc này lại là Nghiêm Vi Dân!
Tên nhóc này nói đi nói lại thì cũng chỉ như vậy, với lại, còn có chút mùi vị không biết xấu hổ của Nghiêm Vi Dân năm đó, nên bà càng nhìn càng thấy tức giận, càng không muốn đồng ý.
Nhưng mà Giang Chu là ai?
Hắn là người đã sống hơn 30 năm, skill nhìn mặt đoán chữ lại luyện đến xuất thần nhập hóa, cho nên hắn biết đây là thời điểm quyết định, chỉ cần vượt qua được là sẽ toàn thắng.
Vì vậy, Giang Chu bỗng nhiên đứng dậy, móc lá thư ở trong túi ra.
“Chủ nhiệm, em chợt nhớ ra là, chủ nhiệm Nghiêm đã nhờ em mang một phong thư qua cho ngài.”
“Nghiêm Vi Dân đưa thư cho tôi á?”
Giang Chu gật đầu: “Chủ nhiệm Nghiêm nhờ em giao thư đến tận tay ngài.”
Chủ nhiệm Trần sửng sốt một lát, rồi mới từ từ đưa tay lên nhận bức thư.
Giờ phút này, hai người Tô Nam và Mục Tiêu Tiêu đều nín thở.
Bọn họ cũng hiểu, thời điểm quan trọng nhất đã đến rồi.
Chuyến này có thành công hay không, vậy thì phải xem gió đêm mà chủ nhiệm Nghiêm thổi qua rồi!
Chủ nhiệm Trần mở phong thư ra, bắt đầu đọc thầm.
Phương thân ái, em là giấc mộng mà anh lo được lo mất.
Là giấc mộng khiến hồn anh ngất ngây.
Chia tay đã lâu, không biết em có khỏe mạnh không?
Thời gian gần đây anh luôn có một loại xúc động, chính là liều lĩnh đi tìm em.
Loại xúc động này để cho tuổi xuân của anh dâng trào!
Nhưng anh lại không có can đảm để đi tìm người mà anh đã từng tổn thương.
Vì vậy, ngày nào anh cũng suy nghĩ một vấn đề.
Ngày hôm qua, anh thấy một cơn gió đêm từ phía nam thổi qua, nó có phải là hơi thở ấm áp của em không?
Nếu như đúng, vậy anh cũng thổi gió đêm qua cho em, vậy có thể tính là chúng ta đang trong vòng tay của nhau không?
Chờ hồi âm.
Ký tên: Dân yêu em.
. . .
Chủ nhiệm Trần đọc dòng cuối cùng xong, biểu cảm bỗng nhiên trở nên cực kỳ phức tạp.
“Giang. . .gg?”
Giang Chu gật đầu: “Chủ nhiệm, em ở đây!”
Chủ nhiệm Trần yên lặng một lát: “Cậu đã xem qua phong thư này chưa?”
“Không có, tuyệt đối không có! Thư của chủ nhiệm giao cho ngài, em nào có lá gan chó đó chứ.”
“Ừm, chẳng qua là. . .cậu. . . Cậu vừa nói, ông ấy rất thích chạy đến mấy nơi có gió à?”
Giang Chu gật đầu thật mạnh: “Vâng, vừa có gió là chủ nhiệm Nghiêm liền chạy ra ngoài, em còn tưởng rằng ông ấy muốn chơi diều.”
Hai mắt chủ nhiệm Trần bỗng nhiên hơi ướt át: “Vậy khi ông ấy chạy ra ngoài thì có nói cái gì không?”
“Hình như là không nói gì cả, nhưng lại chạy nhanh lắm, không ai đuổi kịp cả.”
“Ừm, tôi biết rồi.”
Giang Chu trầm ngâm một lát: “Chủ nhiệm Trần, vậy. . . ngài có ý kiến gì với hạng mục này không?”
Chủ nhiệm Trần lấy một tờ giấy ở trong ngăn kéo ra, ký tên lên: “Cầm lấy đi, sau này có vấn đề gì thì thể phái người đến đây tìm tôi.”
“Cảm ơn chủ nhiệm.”
“Ừm, các cậu ra ngoài đi, Tiểu Dương cũng ra ngoài nghỉ ngơi một chút đi, tôi muốn yên tĩnh một lát.”
Dương Hân đứng lên, sau đó đi theo mấy người Giang Chu ra ngoài.
Giờ phút này, trong phòng làm việc chỉ còn có một mình chủ nhiệm Trần.
Bà ngồi trên ghế, nhắm mắt lại, yên lặng một lát, mũi bỗng nhiên thấy cay cay.
Anh thổi gió đêm qua cho em, chúng ta có đang trong vòng tay của nhau không. . .
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo