Lúc này, Giang Chu vẫn đang khoanh tay, giả vờ ngủ ở trên ghế dài.

    “Giang Chu?”

    “Sao Giang Chu lại ngủ ở đây nhỉ. . .”

    Sở Ngữ Vi chạy vào phòng lấy dép, rồi vội vã chạy ra.

    Đầu tiên, nàng dùng tay đẩy đẩy Giang Chu vài cái.

    Thế nhưng đẩy đi đẩy lại, Giang Chu vẫn cứ không tỉnh dậy.

    Vì vậy, nàng liền hơi cắn môi, đi lên hôn vào mặt Giang Chu một cái.

    Sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng liền đỏ lên, toàn thân cũng bắt đầu khẩn trương.

    Giang Chu sẽ không tỉnh chứ?

    Gọi đều không tỉnh dậy, hôn một cái cũng sẽ không tỉnh đâu nhỉ?

    Cùng lúc đó, Giang Chu đang cười nhạt trong lòng.

    Con bé chết tiệt này, thấy ông đây ngủ say liền xông lên chiếm tiện nghi.

    Sao trước kia lại không phát hiện ra nhỉ?

    Chẳng trách lần từ bệnh viện về, miệng của mình luôn khô khốc như vậy!

    Lần đó là hắn ngủ thật.

    Cũng không biết cô bé này đã làm những chuyện quá đáng đến mức nào!

    “Giang Chu, bạn dậy đi! Đừng ngủ ở nơi này!”

    Giang Chu từ từ mở mắt ra: “Ừm. . .Ngữ Vi, tại sao bạn lại ở đây?”

    Khuôn mặt Sở Ngữ Vi đỏ lên, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh: “Lời này phải để mình hỏi mói đúng, tại sao bạn không ngủ ở trong phòng?”

    “Ồ, trong phòng quá ồn, mình không ngủ được!”

    “Quá ồn?” Sở Ngữ Vi không hiểu lắm.

    Vì vậy, Giang Chu đưa tay chỉ chỉ về phía phòng của mình.

    Sở Ngữ Vi nghiêng tai lắng nghe, một tiếng ngáy rung trời nhất thời xuyên qua cửa phòng.

    “Ai ở bên trong? Đó không phải là phòng của bạn sao?”

    “Là Quách Vĩ, tên này cãi nhau với Dương Hân, nên gọi mình đi uống rượu, uống xong thì thành ra như vậy đấy.”

    Sở Ngữ Vi hừ một tiếng: “Vậy Dương Hân và Quý Văn Yến kia đâu?”

    Giang Chu sặc một cái: “Bạn thật sự cho rằng mình có hứng thú với quả bóng rổ kia à? Mình chỉ giữ chân cô ta lại, để cho cô ta tính tiền mà thôi.”

    “Thật sao?”

    “Đương nhiên là thật, bạn không tin thì mai có thể hỏi A Vĩ.”

    Sở Ngữ Vi cười ngoác miệng ra: “Mình biết ngay bạn sẽ không thích loại hình đó mà. . .”

    Giang Chu thở dài: “Nhưng giờ mình không có chỗ ngủ, Quách Vĩ giày vò mình đến sắp điên rồi.”

    “Vậy làm sao bây giờ? Hay là thuê thêm một phòng?”

    “Không có thẻ căn cước, thuê kiểu gì?”

    Sở Ngữ Vi nhìn Giang Chu, do dự vài giây rồi mở miệng: “Vậy. . . hay là bạn ngủ tạm ở phòng mình một đêm?”

    Giang Chu giả vờ chống cự: “Chuyện này không hay lắm đâu? Dù sao chúng ta cũng chỉ là bạn học. . .”

    “Mình cũng không thể để bạn ngủ ở ngoài này được, sẽ bị cảm lạnh. . . “

    “Vậy được rồi, nhưng bạn không được làm chuyện xằng bậy nhé? Mình vẫn còn trong trắng đấy.”

    Sở Ngữ Vi nhớ lại nụ hôn trộm vừa rồi thì gò má lập tức đỏ lên: “Cái này. . .cái kia. . . mình biết rồi, mình sẽ ngủ ngoan, được chưa?”

    Giang Chu yên lặng một lát: “Nếu đã vậy, mình sẽ tin bạn một lần.”

    “Nhưng mà bạn cũng không thể làm chuyện xằng bậy, có được hay không?”

    “Chuyện này mình không thể cam đoan được, để xem thế nào đã.”

    Giang Chu ném lại câu nói này, rồi nghênh ngang đi vào phòng của Sở Ngữ Vi.

    Cùng lúc đó, Sở Ngữ Vi len lét nhìn bốn phía, khi xác định hành lang không có ai, thì nàng mới len lút đi vào phòng.

    Trong phòng rất tối, trời tối mà còn không bật đèn.

    Mặc dù thỉnh thoảng vẫn có tiếng xe cộ qua lại ở bên ngoài, nhưng trong phòng cũng coi như là yên tĩnh.

    Hai người nằm trên một cái giường, một người nằm một bên, lặng im một lúc lâu.

    Một lát sau, Sở Ngữ Vi nghiêng người sang, nhìn Giang Chu trong bóng đêm.

    Sau đó lại mượn ánh sáng hắt vào từ cửa sổ, mà đảo mắt qua gò má của Giang Chu.

    “Giang Chu. . .”

    Giang Chu quay đầu: “Có chuyện gì?”

    “Bạn đang nghĩ gì thế?”

    “Bạn đang nghĩ gì, mình cũng nghĩ cái đó.”

    Sở Ngữ Vi sợ hết hồn, vội vàng kéo chăn lên: “Bạn. . .cái tên bại hoại này!”

    Khóe miệng Giang Chu cong lên: “Nếu bạn không nghĩ nhiều, thì sao biết mình nghĩ gì?”

    “Mình. . . mình không suy nghĩ nhiều. . .”

    Sở Ngữ Vi ló đầu ra khỏi chăn, chỉ để lộ đôi mắt sáng rực.

    Đây là lần đầu tiên nàng nằm cùng một giường với một người con trai.

    Không biết vì sao, mà trái tim nhỏ của nàng vẫn luôn nhảy loạn lên, đôi chân ở trong chăn cũng muốn động đậy một chút, nhưng lại không dám động.

    Bởi vì nàng sợ sẽ đụng phải Giang Chu, nhưng lại thấy có chút mong đợi, không biết mình đụng phải thì Giang Chu sẽ có phản ứng ra sao.

    Cùng lúc đó, Giang Chu bỗng nhiên lấy điện thoại di động của mình ra, vừa rồi hắn đã cảm giác được, cái đồ chơi này vẫn đang rung rung, khiến cho hắn hơi khó chịu.

    Vừa mở ra xem, quả nhiên là có tin nhắn.

    “Vì sao không giao đồ ăn cho tôi?”

    “Tôi lại đặt hàng, cậu có giỏi thì đi qua đập cửa sổ nhà tôi đi!”

    “Tôi nhất định sẽ mua hạng mục này của cậu, nếu cậu không bán, thì tôi sẽ tiêu diệt cậu.”

    “Được rồi, tôi quyết định tăng giá lên 15 triệu, cậu hài lòng chưa?”

    Giang Chu không cần nhìn cũng biết đây là tin nhắn của Doãn Thư Nhã.

    Hắn liền vươn tay gõ ba chữ.

    Bệnh thần kinh!

    Sau đó liền gửi qua.

    

0.04787 sec| 2413.656 kb