Cuộc sống đại học của Giang Chu thật sự là quá muôn màu muôn vẻ.
\r\n\r\nSo sánh với nhau, thì ba người bọn họ liền giống như ba con gà!
\r\n\r\n“Chào buổi sáng!”
\r\n\r\n“Chào buổi sáng!”
\r\n\r\n“Chào buổi sáng!”
\r\n\r\n“Icon quả boom, quả boom quả boom!”
\r\n\r\nSáng sớm hôm sau, Giang Chu bị những tiếng nhắc nhở của QQ đánh thức, hẳn mở mắt ra thì thấy mới có bảy giờ mười phút.
\r\n\r\nLúc này, ảnh chân dung của Phùng Tư Nhược đang nhảy lên không ngừng.
\r\n\r\n“Chào buổi sáng nhiều như vậy để làm gì?” Giang Chu trả lời một câu.
\r\n\r\nPhùng Tư Nhược lập tức đáp lại: “Nợ.”
\r\n\r\nAh.
\r\n\r\nHiểu rồi!
\r\n\r\nBởi vì ba ngày trước không để ý đến mình.
\r\n\r\nCho nên đã không nói chào buổi sáng ba ngày, hôm nay xem như là bổ sung lại.
\r\n\r\nĐây là chiêu trò mới khi làm nũng với chuẩn bạn trai à?
\r\n\r\nPhùng Tư Nhược cũng có tư duy sáng tạo phết nhỉ.
\r\n\r\nGiang Chu nghĩ đến đây, liền gửi cho nàng một icon quả boom, sau đó liếc mắt nhìn bảng trên QQ, trên này cũng không có thứ gì đáng xem cả, đơn giản chỉ là mấy câu thu buồn xuân đau mà thôi.
\r\n\r\n“Ngửa mặt 45 độ nhìn bầu trời, nước mắt sẽ không rơi xuống.”
\r\n\r\n“Ai làm gãy cánh của chị em tôi, tôi sẽ hủy diệt cả thiên đường của kẻ đó.”
\r\n\r\n“Nếu như ánh nắng của anh có thể làm cho em vui vẻ, như vậy anh sẽ vĩnh viễn từ bỏ bóng tối.”
\r\n\r\n“. . .”
\r\n\r\nThời đại này vẫn luôn như vậy, ai cũng cảm thấy mình có tài làm thơ làm văn, có thể so sánh với Đướng Bá Hổ, Tô Đông Pha. . .
\r\n\r\nNhưng khi phiên dịch mấy câu này ra, thì chỉ có một câu: Ta đang làm liếm cẩu.
\r\n\r\nGiang Chu lướt một lúc thì chán chả buồn xem nữa.
\r\n\r\nNhưng đúng lúc này, Sở Ngữ Vi cũng thỉnh an.
\r\n\r\nNhưng tin nhắn của nàng càng khiến người ta phấn chấn hơn so với Phùng Tư Nhược.
\r\n\r\nNgười ta nhắn là: “Ba ba, chào buổi sáng.”
\r\n\r\nGiang Chu cũng trả lời một câu chào buổi sáng, sau đó liền đóng QQ.
\r\n\r\nNhưng làm cho hắn bất ngờ chính là, những chấn động vừa rồi không chỉ có tin nhắn trên QQ, hắn còn phát hiện ra mình còn có không ít tin nhắn SMS.
\r\n\r\nNokia 5230 cũng có màn hình cảm ứng, nhưng cảm ứng của nó cực kỳ cùi bắp so với những điện thoại thông minh sau này.
\r\n\r\nHơn nữa, thỉnh thoảng còn sẽ gặp vấn đề, nơi cần ấn thì lại không ấn được, nơi không cần thì cứ nhảy vào.
\r\n\r\nCuối cùng, Giang Chu không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp, hắn ngoan ngoãn tháo bút cảm ứng xuống để mở tin nhắn ra xem.
\r\n\r\n“Khốn nạn, tôi đã xem camera rồi, chính cậu đã đập cửa sổ nhà tôi!”
\r\n\r\n“Hôm nay tôi sẽ để người của tôi đổi tên, rồi đặt hàng tất cả các cửa tiệm trên trang web của cậu.”
\r\n\r\n“Biết điều thì mau bán trang web cho tôi, bằng không thì chuyện này không xong đâu.”
\r\n\r\n“20 triệu, đây là cái giá cuối cùng, cậu đừng đòi hỏi quá đáng.”
\r\n\r\nBà già này thật đúng là tên điên.
\r\n\r\nCứ nhìn chằm chằm vào trang web của mình làm gì?
\r\n\r\nHắn vất vả lắm mới làm được một chút, hắn dễ dàng sao?
\r\n\r\nĐưa tay lên muốn cướp thành quả lao động của hắn, để cho nàng nằm mơ đi thôi!
\r\n\r\nNhưng mà nói đi cũng phải nói lại, khứu giác của mấy kẻ có tiền này thật sự quá mẫn cảm.
\r\n\r\nGiang Chu là người xuyên việt, cho nên mới biết được tiềm lực của ngành giao đồ ăn ngoài này, nhưng cô nàng này thì không phải người xuyên việt, mà cũng có thể để mắt đến hạng mục này.
\r\n\r\nĐây chính là tính mẫn cảm đối với cơ hội kinh doanh làm ơn.
\r\n\r\nĐáng đời kẻ có tiền lại càng ngày càng nhiều tiền.
\r\n\r\n“60 tỷ, không trả nổi thì không cần bàn nữa!” Giang Chu trả lời một câu, liền rời giường.
\r\n\r\nHôm nay là thứ sáu, ánh mặt trời buổi sáng rất đẹp, có lẽ hôm nay chính là ngày đẹp nhất trong tuần này rồi.
\r\n\r\nGiang Chu mắc quần đùi, đưa tay vỗ đầu giường của ba còn hàng lười kia.
\r\n\r\n“Rời giường, mau rời giường đi học thôi!”
\r\n\r\nTrương Nghiễm Phát ngẩng đầu lên: “Đừng làm ồn, hôm nay ai cũng đừng hòng làm tôi rời giường.”
\r\n\r\nTừ Hạo Đông ừ một tiếng: “Thiên Vương lão tử đến cũng không được, lên đại học mà không trốn học thì còn gọi là đại học sao?”
\r\n\r\n“Cao Văn Khải, mau rời cmn giường.”
\r\n\r\nCao Văn Khải trực tiếp dùng tiếng ngáy để trả lời Giang Chu.
\r\n\r\nGiỏi lắm, không trị được đám người này đúng không?
\r\n\r\nGiang Chu cũng không sốt ruột.
\r\n\r\nHắn chậm rãi ngồi xuống ghế, vừa đi giày vừa mở miệng.
\r\n\r\n“Ngày mai sẽ đi du lịch, lớp trưởng nói hôm nay sẽ họp để chia phòng.”
\r\n\r\n“Đi sớm, rất có thể sẽ được ở phòng gần với các cô nàng nha.”
\r\n\r\n“Buổi tối khóa cửa chơi bài, uống vài lon bia, chuyện nên thành công cũng sẽ thành công thôi.”
\r\n\r\n“Nếu các ông không đi, thì tôi đi một mình nhé?”
\r\n\r\nVừa dứt lời, ba con hàng lười liền đạp tung chăn ngồi dậy.
\r\n\r\nCác cô nàng? Chia phòng?
\r\n\r\nChơi bài? Uống bia? Thành công?
\r\n\r\nSai khi nghe được vài từ quan trọng nhất, mắt cả ba tên này đều sáng rực lên nhưu đèn pha.
\r\n\r\n“Đại ca, ông nói thật hay giả vậy?”
\r\n\r\n“Tôi lừa các ông có tiền cầm không?”
\r\n\r\nGiang Chu vừa nói xong thì chợt phát hiện mình đi giày nhưng vẫn chưa mặc quần, vì vậy liền mắng một câu mẹ nó, rồi lại cởi giày ra, mặc quần vào rồi mới đi giày lần nữa.
\r\n\r\nLúc này, ba con hàng kia mới hào hứng rời giường, bắt đầu mặc quần áo, thế nhưng vừa mặc quần xong, Trương Nghiễm Phát liền phát hiện không đúng lắm.
\r\n\r\nSao thời tiết hôm nay lại cmn sáng sủa như vậy?
\r\n\r\n“Hạo Đông, hôm qua ông bảo là, ba ngày này sẽ mưa liên tục cơ mà?”
\r\n\r\nTừ Hạo Đông sửng sốt một chút: “Con bà nó, sao lại có nắng rồi? Vậy tôi mua áo gió làm gì?”
\r\n\r\n\r\n\r\n
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo