Nếu như không có gì bất ngờ, thì cửa sổ nhà Doãn Thư Nhã đã bị đập nát rồi.

    “Giang Chu, cậu thật sự đến đập cửa sổ nhà tôi?!”

    Khóe miệng Giang Chu cong lên: “Cô đừng ngập máu phun người, tôi nhàm chán như vậy sao?!”

    Doãn Thư Nhã vô cùng tức giận: “Không phải cậu thì là ai? Chỉ có mình cậu nói muốn đập cửa sổ nhà tôi!”

    “Bây giờ tôi đang ở phố đi bộ, sao có thể đập cửa sổ nhà cô được? Tôi thuấn di đi đập à?”

    Giang Chu nói xong còn vươn điện thoại ra ngoài xe.

    Quả nhiên, những tiếng động cơ và tiếng còi xe liền vang lên, hơn nữa, còn có vài tiếng thét to của mấy bác gái bán hoa quả nữa.

    Trong khu biệt thự sẽ không có những âm thanh như vậy.

    Dù sao trong đó đều là những người giàu có, nếu như có những tạp âm lớn như vậy, thì những người đó vẫn không náo loạn tung trời sao?

    Vì vậy, Doãn Thư Nhã liền rơi vào yên lặng.

    “Thật sự không phải cậu?”

    “Dĩ nhiên là không phải, tôi đã nói rồi, cô sẽ bị báo ứng.”

    Giang Chu nói xong câu này, Doãn Thư Nhã cũng không để ý đến hắn nữa.

    Cùng lúc đó, đầu dây bên kia truyền đến những âm thanh hỗn loạn.

    “Bác Từ, bác Từ!”

    “Bảo mấy người đi xem camera đi, cháu muốn xem là ai làm.”

    “Chờ cháu bắt được tên này, cháu nhất định. . .nhất định sẽ mắng cho tên này khóc lóc xin tha.”

    Giang Chu cúp điện thoại, trong lòng thấy hết sức đắc ý.

    Kiểm tra camera thì sao?

    Dù tra ra thì mình cũng có lời!

    Ai bảo người này suốt ngày quấy rồi mình.

    không diệt uy phong của nàng, thì nàng lại tưởng thế giới này quay quanh nàng!

    Tâm trạng của Giang Chu lập tức tốt hơn nhiều.

    Sau đó, hắn lái xe trở về đại học Thượng Kinh.

    Vốn là ba giờ chiều hắn đã trở về rồi, nhưng chạy qua chạy lại một chuyến, lại tăng thêm cuộc điện thoại kia, nên giờ đã là hoàng hôn rồi.

    Lúc này, trước cổng trường học.

    Phùng Tư Nhược đang lặng lẽ đứng ở trong một góc rừng cây.

    Trong tay nàng còn cầm một viên kẹo, ánh mắt thì nhìn ra phía ngoài trường.

    Đã hơn hai tiếng rồi, nàng cũng không sợ mệt.

    Rõ ràng phía trước con đường có một cái ghế dài, ngồi chờ sẽ đỡ mệt hơn nhiều, nhưng mà nàng lại không dám.

    Bởi vì cửa trường học có quá nhiều người, sẽ khiến cho nàng cảm thấy khẩn trương.

    Giống như lần trước vậy, nếu như Giang Chu không xuất hiện thì nàng nhất định sẽ không thở nổi.

    Tình hình hôm nay còn tệ hơn hôm đó nhiều, nàng cũng không biết Giang Chu sẽ xuất hiện vào lúc nào, chẳng may mà chờ quá lâu, nàng không chịu được mà té xỉu thì làm sao bây giờ.

    Nhưng đúng lúc này, có tiếng còi xe vang lên, Giang Chu lái xe đi vào trong sân trường.

    Phùng Tư Nhược nhìn thấy cảnh này, hai mắt lập tức sáng lên.

    Nàng giơ bàn tay nhỏ lên, muốn gọi Giang Chu, thế nhưng nàng nghĩ lại một chút, thì nàng bỗng nhiên dùng tay bịt cái miệng nhỏ nhắn của mình lại, khoảng cách ba ngày thời gian còn có vài tiếng nữa. . .

    “Anh, sao anh lại về rồi?”

    Khi đến phòng làm việc, Hàn Nhu nhìn Giang Chu với ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

    Không phải Giang Chu nên dẫn Phùng Tư Nhược đi ra ngoài chơi sao?

    Tại sao lại bỗng nhiên trở về một mình rồi?

    Phùng Tư Nhược đâu rồi?

    Chẳng lẽ bị bắt cóc rồi?

    Giang Chu cảm thấy câu hỏi của Hàn Nhu rất kỳ lạ.

    “Đây là phòng làm việc của anh, anh không về đây thì về đâu?”

    Hàn Nhu choáng váng: “Vậy Phùng Tư Nhược đâu rồi?”

    Giang Chu sửng sốt: “Anh vừa mới về trường, thì làm sao mà biết cô ấy ở đâu?”

    “Không đúng, anh nói trong điện thoại là ba giờ chiều sẽ về cơ mà?”

    “Ồ, anh vào trung tâm thành phố làm vài việc, nên về muộn hơn hai tiếng.”

    Hàn Nhu trực tiếp đẩy Giang Chu ra ngoài: “Phùng Tư Nhược chờ anh ở cổng trường từ hai rưỡi rồi, anh không nhìn thấy à?”

    Giang Chu nhất thời cau mày: “Cô ấy chờ anh ở công trường? Tại sao cô ấy không chờ anh ở đây?”

    “Em cũng bảo thế, nhưng cô ấy không đồng ý, nhất định phải chờ ở cổng trường.”

    “Haiz, thật sự ngốc nghếch mà.”

    Giang Chu mặc áo khoác vào, trực tiếp chạy về phía cổng trường.

    Lúc này, hoàng hôn đỏ rực như đang đốt cháy cả chân trời.

    Gió thu mát mẻ cũng bắt đầu thổi qua, những chiếc lá khô rơi đầy đất cũng bị thổi bay loạn khắp nơi.

    Trên con đường nhở ở cạnh rừng cây bên cổng trường học, Phùng Tư Nhược mặc áo nỉ có mũ đang bước chậm rì rì để trở về ký túc xá.

    Nàng cúi đầu xuống, hai má đã căng phồng, hai tay đút vào trong túi áo.

    Túi áo ở trước bụng của nàng thông nhau, nàng liền đem viên kẹo từ tay trái qua tay phải, lại từ tay phải đưa qua tay trái.

    Đang đưa qua đưa lại, nàng bỗng nhiên va vào ngực một người khác.

    Phùng Tư Nhược sợ hãi đến mức không dám ngẩng đầu lên, ấp úng nói xin lỗi.

    “Thật. . .thật xin lỗi. . .”

    Người trước mặt bỗng nhiên vươn tay xoa cái đầu nhỏ nhắn của nàng, sau đó lại cúi đầu xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

    “Mình về rồi đây, cho mình ôm một cái nào!”

    

0.17387 sec| 2406.141 kb