Nhưng Giang Chu cũng không giải thích nhiều, hắn cởi sợi dây của chiếc chuông ra, vòng tay qua người nàng, rồi buộc chuông lục lạc lên, động tác này rất giống như đang ôm nhau.
\r\n\r\nNgoại trừ hôm ở khu vui chơi ra, thì đây là lần đầu tiên Phùng Tư Nhược lẳng lặng ở trong ngực hắn.
\r\n\r\nChiều cao của hai người chênh lệch kha khá, khiến cho đỉnh đầu của nàng đã cọ cọ vào cằm của Giang Chu.
\r\n\r\nVì vậy, Phùng Tư Nhược bỗng nhiên cảm thấy rất xấu hổ.
\r\n\r\nLúc này, Giang Chu thả lỏng tay ra, rồi kéo nàng đến trước gương.
\r\n\r\nTrong nháy mắt, tiểu phú bà liền hóa thân thành thiếu nữ mèo yêu.
\r\n\r\nÁnh mắt u mê, kết hợp với lỗ tai mèo đáng yêu, chuông lục lạc, quả thật là dễ thường đến không chịu nổi.
\r\n\r\nĐiều này làm Giang Chu không khỏi cảm thán, đời trước vất vả lắm hắn mới cưới được cô bé này về nhà, nhưng sao lại không nghĩ ra chuyện trang điểm cho nàng một chút nhỉ?
\r\n\r\nLoại mỹ nhân như vậy, phải cho nàng hóa trang thành đủ mọi loại hình mới đúng chứ.
\r\n\r\n“Đẹp không?”
\r\n\r\nPhùng Tư Nhược gật đầu, đôi mắt sáng như sao.
\r\n\r\nGiang Chu hài lòng xoa xoa lỗ tai của nàng, hắn lại cảm thấy hơi tiếc nuối, lỗ tai có rồi, chuông lục lạc cũng có rồi, tiếc là vẫn thiếu cái đuôi.
\r\n\r\nHai người trở về đại học Thượng Kinh đã là chín giờ hơn.
\r\n\r\nGiang Chu đưa Phùng Tư Nhược về ký túc xá, trên đường lại tình cờ gặp phải Đinh Duyệt.
\r\n\r\nCô gái thích xen vào chuyện của người khác này nhìn thấy hai người đang tay trong tay thì lập tức khiếp sợ đến tột đỉnh.
\r\n\r\nChuyện gì thế này?
\r\n\r\nKhông phải chỉ không gặp Phùng Tư Nhược một buổi chiều thôi sao?
\r\n\r\nTại sao Giang Chu lại bắt cóc Phùng Tư Nhược thành công rồi?
\r\n\r\nHơn nữa, cái lỗ tai mèo ở trên đầu kia là thế nào?
\r\n\r\n“Này, sao hai người lại đi cùng nhau rồi?”
\r\n\r\nGiang Chu dừng chân: “Ăn cơm, đi dạo phố, dù sao cũng là đi chơi thôi.”
\r\n\r\nĐinh Duyệt nhìn Phùng Tư Nhược: “Bạn đã nói không để ý đến tên này ba ngày cơ mà? Sao lại bỏ cuộc nhanh như vậy rồi?”
\r\n\r\n“Không có. . .”
\r\n\r\n“Vậy tại sao hai người lại đi cùng nhau? Mình tìm bạn từ sáng đến giờ mà vẫn không thấy.”
\r\n\r\nPhùng Tư Nhược cắn môi: “Tạm dừng.”
\r\n\r\nĐinh Duyệt choáng váng: “Cãi nhau mà cũng có thể tạm dừng? Ai đề nghị?”
\r\n\r\nGiang Chu vỗ ngực một cái: “Đương nhiên là tại hạ.”
\r\n\r\n“Ông lại lừa gạt Tư Nhược nhà tôi, còn nắm tay nữa.”
\r\n\r\nLúc này Phùng Tư Nhược mới lấy lại tinh thần, vội vàng rút tay lại.
\r\n\r\nNàng bị Giang Chu nắm tay dắt đi cả một đoạn đường nên cũng thấy quen thuộc, nếu không phải Đinh Duyệt nhắc nhở thì nàng cũng không nhớ ra.
\r\n\r\n“Đinh Duyệt, có phải bà không có bạn trai nên mới rảnh rỗi như vậy không? Tại sao chỗ nào cũng thấy bà xuất hiện vậy?”
\r\n\r\nGiang Chu hơi buồn bực, còn trợn mắt lên với Đinh Duyệt.
\r\n\r\n“Hiện giờ tôi chính là cố vấn tình cảm của Tư Nhược.”
\r\n\r\n“Cố vấn cái rắm, bà còn chẳng có kinh nghiệm thì cố vấn cái gì, hay là tôi giới thiệu Từ Hạo Đông cho bà nhé?”
\r\n\r\nĐinh Duyệt tỏ vẻ ghét bỏ: “Tên kia mở miệng ngậm miệng đều là nói bậy, quá ghê tởm.”
\r\n\r\nGiang Chu đẩy Phùng Tư Nhược qua: “Tôi đi trước đây, nhớ chăm sóc vợ tôi cho tốt đấy.”
\r\n\r\n“Ai là vợ của ông, không biết xấu hổ. . .”
\r\n\r\nĐinh Duyệt còn chưa nói hết lời, bỗng nhiên quay đầu lại.
\r\n\r\nCô nhìn Phùng Tư Nhược: “Tư Nhược, bạn sẽ không bị tên đó bắt lại chứ?”
\r\n\r\nPhùng Tư Nhược lắc đầu: “Không có mà!”
\r\n\r\n“Ồ, vậy là tốt rồi, quá dễ dàng sẽ không được trân trọng, mình sẽ kể cho bạn câu chuyện Vương Phi bị treo trên tường thành. . .”
\r\n\r\n“Ồ!”
\r\n\r\nPhùng Tư Nhược nghe thấy cái tên này, lại không nhịn được mà vụng trộm lắc đầu.
\r\n\r\nDưới bóng đêm, Giang Chu sải bước rời khỏi khu ký túc xá nữ, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng người cao lớn không gì sánh được.
\r\n\r\nKhi Giang Chu trở về ký túc xá, bầu trời đã đầy sao.
\r\n\r\nGiang Chu liền lấy hành lý từ trong cốp sau ra, khiêng lên phòng.
\r\n\r\nBa tên bạn cùng phòng vừa nhìn thấy Giang Chu trở về thì lập tức ngồi dậy.
\r\n\r\n“Giang Chu, ông lại qua đêm ở bên ngoài?!”
\r\n\r\nGiang Chu hút thuốc: “Đúng thế, lần này tôi đã mở thành tựu mới, qua đêm cùng ba em gái.”
\r\n\r\nTrương Nghiễm Phát không tin: “Ông lại chém! Ngày nào cũng chém gió, không sợ bị gió thổi bay đầu lưỡi à!”
\r\n\r\n“Ông nói chém gì chém thôi, dù sao ông cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy! Hừ, ngay cả bạn trên mạng mà cũng không gặp được!”
\r\n\r\nGiang Chu đá lại một câu, rồi tiện tay mở hành lý ra.
\r\n\r\nBa tên kia liền nhìn thoáng qua, lập tức tin luôn.
\r\n\r\nVì sao?
\r\n\r\nBởi vì trên cùng đống quần áo, còn có một cái lỗ tai mèo bị bẻ gãy làm đôi.
\r\n\r\nĐây chính là cái lỗ tai mèo của Tô Nam đã ném vào người hắn khi ở trong khách sạn.
\r\n\r\nGiang Chu cảm thấy nên giữ lại để làm kỷ niệm, sau này còn có thể trêu chọc Tô Nam nói một đằng làm một nẻo.
\r\n\r\nCho nên hắn liền mang về phòng rồi nhét vào đống quần áo.
\r\n\r\nNhưng cái đồ chơi này rơi vào mắt ba tên cùng phòng, thì lại dẫn đến những tiếng sói tru mèo gào.
\r\n\r\nGiỏi lắm, Giang Chu chơi quá kinh rồi!
\r\n\r\nCòn bắt con gái nhà người ta đeo kẹp tóc lỗ tai mèo?
\r\n\r\nĐeo thì thôi đi, nhưng cái đồ chơi ở trên đầu này cũng bị giày vò đến mức gãy làm đôi?
\r\n\r\nBa người lập tức lộ ra ánh mắt sùng bái.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo