Ôm ôm?
\r\n\r\nKhông thể ôm nha?
\r\n\r\nTrong lúc đang kinh hoàng, Phùng Tư Nhược đột nhiên ngẩng đầu lên.
\r\n\r\nNàng phát hiện, hóa ra người đứng trước mặt mình là Giang Chu.
\r\n\r\nVì vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đang sợ hãi của nàng, lập tức biến thành vui mừng.
\r\n\r\n“Mau, mau cho mình ôm nào!”
\r\n\r\nGiang Chu giang hai tay, để cho nàng ngoan ngoãn chui vào lòng hắn.”
\r\n\r\nNhưng Phùng Tư Nhược lại trốn về phía sau, rồi lập tức giơ ba ngón tay ngọc lên.
\r\n\r\nGiang Chu thấy thế, liền thu nụ cười trên mặt.
\r\n\r\n“Không thể nào, mình đã ra ngoài hai ngày, thế mà còn chưa hết ba ngày sao?”
\r\n\r\nPhùng Tư Nhược gật đầu, kín đáo đưa viên kẹo trong tay cho Giang Chu.
\r\n\r\nĐại khái là vì chờ đợi quá lâu, đôi tay nhỏ bé của nàng vẫn luôn nắm chặt viên kẹo này, cho nên viên kẹo này đã bị nhiệt độ làm cho hơi tan chảy.
\r\n\r\nGiang Chu bóc kẹo rồi nhét vào miệng, thưởng thức hương vị: “Hơi chảy nên hơi dính răng, không ngon lắm.”
\r\n\r\nPhùng Tư Nhược cúi đầu, dáng vẻ có chút ủy khuất.
\r\n\r\nLần sau nàng sẽ không nắm kẹo trong tay nữa, ngoan ngoãn để ở trong túi là được rồi.
\r\n\r\nNhưng nàng còn chưa kịp khổ sở, thì giọng nói của Giang Chu lại vang lên lần nữa: “Cho nên lần sau đừng đứng chờ lâu như vậy, nên làm cái gì thì cứ làm cái đó.”
\r\n\r\n“Bởi vì mặc kệ là xa đến đâu, thì mình cũng sẽ đi tìm bạn.”
\r\n\r\n“Tựa như lần này, mặc dù bạn chờ mình ở cổng trường, nhưng chẳng phải vẫn bỏ lỡ sao?”
\r\n\r\n“Cho nên, lần sau không tìm thấy mình liền chờ tại chỗ, chờ mình đi tìm bạn, biết chưa?”
\r\n\r\nPhùng Tư Nhược nghe xong thì lập tức không thấy khổ sở nữa.
\r\n\r\nNàng rất dễ dụ.
\r\n\r\nNàng chính là cô gái chỉ cần một câu nói cũng đã vui vẻ nửa ngày rồi.
\r\n\r\nGiang Chu nhìn Phùng Tư Nhược: “Giờ vui vẻ rồi chứ?”
\r\n\r\n“Ừm!”
\r\n\r\n“Được rồi, chắc là bạn vẫn chưa ăn cơm, đi thôi, đi ăn cơm với mình.”
\r\n\r\nGiang Chu kéo góc áo của mình ra, để cho nàng bám vào.
\r\n\r\nSau đó, hai người một trước một sau đi về phía bãi đỗ xe.
\r\n\r\nNếu là cửu biệt thắng tân hôn, vậy bữa cơm này chắc chắn không thể chắp vá được.
\r\n\r\nGiang Chu liền lái xe đưa Phùng Tư Nhược vào trung tâm thành phố.
\r\n\r\nLần trước hắn lướt web, phát hiện có người đề cử một quán đồ nướng có chút đề địa ngục.
\r\n\r\nDựa trên những tấm ảnh đó, thì quán này cũng rất thú vị.
\r\n\r\nGiang Chu liền mang Phùng Tư Nhược đến nhà hàng này.
\r\n\r\nKhoan hãy nói, thật sự là rất có phong cách.
\r\n\r\nTrên tường vẽ đầy những bóng ma bóng quỷ đen xì, đồ uống được chứa trong túi truyền dịch của bệnh viện, trên giá truyền dịch còn có máu me be bét nữa, ống hút cũng là một loại của ống truyền dịch.
\r\n\r\nSau khi đi vào, Phùng Tư Nhược sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, nàng siết chặt góc áo của Giang Chu, đi một bước liền theo một bước.
\r\n\r\n“Sao thế? Sợ hãi à?”
\r\n\r\n“Ừm. . .”
\r\n\r\nGiang Chu tìm một vị trí an tĩnh, rồi bảo nàng ngồi xuống.
\r\n\r\nSau khi gọi vài món ăn, ánh mắt của hắn đảo qua gương mặt tinh xảo của nàng.
\r\n\r\nPhùng Tư Nhược mặt cười ửng đỏ, né tránh ánh mắt của Giang Chu.
\r\n\r\n“Mấy ngày này mình không ở trường, bạn đã làm những gì?”
\r\n\r\n“Hmmm. . .”
\r\n\r\nPhùng Tư Nhược dựng thẳng ba ngón tay lên, ra hiệu cho Giang Chu biết là vẫn chưa đến thời gian.
\r\n\r\nGiang Chu nhất thời vỗ trán.
\r\n\r\nCô bé này vẫn luôn rất cố chấp, nói ba ngày không để ý đến mình, vậy sẽ không nói chuyện với mình trong thời gian này.
\r\n\r\nCho nên, dù hắn hỏi nàng bất cứ vấn đề nào, nàng cũng chỉ giơ ba ngón tay lên.
\r\n\r\n“Nói cho mình biết, còn bao lâu nữa mới hết ba ngày?”
\r\n\r\nPhùng Tư Nhược nhút nhát giơ tám ngón tay lên.
\r\n\r\nGiang Chu nhìn thấy thế liền nhíu mày, biểu cảm có vẻ như hết sức tức giận.
\r\n\r\n“Còn tận tám tiếng? Lâu thế cơ à!’
\r\n\r\n“Thôi bỏ đi, bạn về ký túc xá đi, mình không hầu hạ nữa!”
\r\n\r\n“Lá gan thì nhỏ mà tính tình còn lớn như vậy, không nên đối xử quá tốt với bạn mới đúng.”
\r\n\r\nPhùng Tư Nhược lập tức cúi đầu xuống, ánh mắt hiện lên vẻ khổ sở.
\r\n\r\nYên lặng một lúc lâu, Giang Chu vẫn không mở miệng.
\r\n\r\nVì vậy, nàng liền cầm cái túi nhỏ của mình, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
\r\n\r\n“Chờ đã, hay là mình cho bạn một sáng kiến nhé?”
\r\n\r\nPhùng Tư Nhược nghe xong liền quay đầu lại, trong mắt viết đầy ngây thơ.
\r\n\r\n“Chúng ta tạm dừng một lúc, chuyển tám tiếng này qua buổi đêm, như vậy thì ngày mai bạn ngủ dậy là có thể để ý đến mình rồi.”
\r\n\r\n“Hơn nữa, chúng ta tạm dừng bây giờ, thì chúng ta có thể nói chuyện với nhau rồi, bạn thấy thế nào?”
\r\n\r\nGiang Chu kéo cánh tay nhỏ của nàng, nhìn nàng với ánh mắt nghiêm túc.
\r\n\r\nNếu như Đinh Duyệt ở chỗ này, nhất định sẽ chửi ầm lên.
\r\n\r\nCái này mà gọi là ghen sao?
\r\n\r\nCái này mà gọi là ngạo kiều sao?
\r\n\r\nCái này rõ ràng là bịt tai trộm chuông mà.
\r\n\r\nGiận dỗi mà còn có thể tạm dừng à, nói đùa gì thế!
\r\n\r\nNhưng mà Phùng Tư Nhược nghe thấy ‘sáng ý’ của Giang Chu thì hai mắt lập tức sáng lên, sau đó gật đầu mà không hề do dự chút nào.
\r\n\r\n“Vậy bây giờ bạn có thể nói chuyện rồi, nói cho mình biết, mấy hôm nay bạn làm gì?”
\r\n\r\n“Ngủ, ăn cơm, đi học!”
\r\n\r\nKhóe miệng Giang Chu cong lên một cái: “Đúng là trạch nữ mà, vậy tiểu trạch nữ có làm gì khác nữa không?”
\r\n\r\nPhùng Tư Nhược suy nghĩ một chút: “Còn có chờ bạn về.”
\r\n\r\nÁnh mắt Giang Chu bỗng nhiên trở nên dịu dàng.
\r\n\r\nSau đó, hắn vươn tay qua bàn để xoa cái đầu nhỏ của nàng.
\r\n\r\nHai ngày này, cô bé này chỉ làm bốn việc, ăn cơm, đi học, ngủ và chờ hắn.
\r\n\r\nĂn cơm và ngủ là vì sống.
\r\n\r\nĐi học là vì còn đang là học sinh.
\r\n\r\nCó thể nói, thật ra nàng chỉ làm mỗi một việc, đó chính là chờ Giang Chu chờ trở về.
\r\n\r\n
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo