“Ông nghĩ thử một chút xem, vợ ông ngồi bên cạnh, còn chị em tốt của vợ ông lại ngồi phía sau, tốt biết bao.”
\r\n\r\nGiang Chu nghe xong lòng tràn đầy vui mừng: “Ừm, không tệ, nghe rất thơm, bà lại nói thêm vài câu đi.”
\r\n\r\nĐinh Duyệt cảm thấy có hy vọng, lập tức hưng phấn hơn: “Hôm qua tôi đã hỏi lớp trưởng rồi, cô ấy nói, buổi tối sẽ để tôi và Tư Nhược ngủ chung phòng.”
\r\n\r\n“Cho nên?”
\r\n\r\n“Tôi có thể. . .khụ khụ, ông hiểu mà, nửa đêm đổi phòng?”
\r\n\r\nĐinh Duyệt nhướn mày, cực kỳ giống với mấy tên bắt khách ở trên phố đèn đỏ.
\r\n\r\nThật ra thì chuyện này cũng không tính là bán đứng chị em tốt, bởi vì chỉ cần là có mắt thì đều nhận ra, Phùng Tư Nhược đã không thể rời xa Giang Chu nữa rồi.
\r\n\r\nPhùng Tư Nhược chạy ra cổng trường chờ Giang Chu mấy tiếng đồng hồ đã chứng minh điều này, nhất là khi Giang Chu trở về từ chuyến công tác, thì cô bé này chỉ hận không thể dính lấy Giang Chu thôi.
\r\n\r\nCho nên, chuyện nên xảy ra chắc chắn sẽ xảy ra, chỉ là sớm hay muộn thôi.
\r\n\r\nMà nếu đã chắc chắn sẽ xảy ra, vậy mình kiếm chút lợi lộc cũng có làm sao đâu?
\r\n\r\nNhưng Phùng Tư Nhược nghe thấy lời này của Đinh Duyệt thì lập tức khẩn trương đến mức giậm chân.
\r\n\r\nNàng không dám ở chung phòng với Giang Chu, nàng sợ mình sẽ bị Giang Chu bắt nạt đến khóc mất!
\r\n\r\n“Được, tôi đồng ý!”
\r\n\r\nĐinh Duyệt lập tức vui vẻ: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy?”
\r\n\r\nGiang Chu gật đầu: “Có điều, tôi đã đồng ý đi xe buýt với Tư Nhược rồi, bà tìm người làm tài xế cho mình đi.”
\r\n\r\n“Hả?”
\r\n\r\n“Sao thế? Tôi cho bà mượn xe mà còn chưa được à?”
\r\n\r\n“Thôi đi, tôi cũng không phải Phùng Tư Nhược, sẽ không tìm được người nào sủng ái mình như vậy đâu.”
\r\n\r\nGiang Chu yên lặng một chút: “Vậy buổi tối còn đổi phòng không?”
\r\n\r\nĐinh Duyệt liếc nhìn Giang Chu một cái, lại quay sang nhìn Phùng Tư Nhược: “Tư Nhược, bạn thấy chưa, đây chính là đàn ông, tôi chỉ thử một chút thôi mà đã lộ tẩy rồi này.”
\r\n\r\n“Tôi . . .”
\r\n\r\nGiang Chu không nhịn được mà bắt đầu miệng phun hương thơm.
\r\n\r\nKhi có chuyện nhờ mình thì bán đứng chị em tốt.
\r\n\r\nHiện giờ lại đào hố cho mình nhảy vào, đây là người sao?
\r\n\r\nPhùng Tư Nhược thở phì phò nhìn thoáng qua Đinh Duyệt, nàng chỉ bị chứng sợ đám đông, chứ nàng không có ngốc.
\r\n\r\nRõ ràng Đinh Duyệt đã bán đứng mình, khi thấy không có lợi lộc gì, liền quay sang dỗ dành nàng, thuận chân đạp Giang Chu một cái.
\r\n\r\n“Tư Nhược, sao bạn lại có thể nhìn mình với ánh mắt cảnh giác đó, chúng ta là chị em tốt cơ mà!”
\r\n\r\nPhùng Tư Nhược nhíu mũi ngọc tinh xảo, lắc lắc cái đầu nhỏ, không để ý đến Đinh Duyệt nữa.
\r\n\r\nĐinh Duyệt vô cùng tức giận: “Hai người đều không phải người tốt, chờ tôi tìm được bạn trai thì cũng sẽ không để ý đến hai người nữa!”
\r\n\r\nGiang Chu chỉ chỉ về phía trước: “Từ Hạo Đông kìa, có muốn hay không? Nửa giá thôi!”
\r\n\r\n“Miễn đi, tôi sẽ tự tìm, tìm một người vừa đẹp trai vừa cao ráo lại còn có tiền.”
\r\n\r\n“Ngại quá, người như vậy thuộc về Phùng Tư Nhược rồi.”
\r\n\r\nĐinh Duyệt cười ha hả: “Chỉ bằng ông? Chỉ bằng ông? Cao phú soái, ông chỉ chiếm một cái cao mà thôi.”
\r\n\r\n(Cao phú soái, chỉ mấy anh chàng vừa đẹp trai vừa cao ráo lại nhiều tiền.)
\r\n\r\nKhóe miệng Giang Chu cong lên, liền đá một cái về phía trước: “Phú soái, có người muốn yêu đương với ông kìa.”
\r\n\r\n“Thật hay giả? Thật hay giả?!” Từ Hạo Đông măt đầy vui sướng: “Ai vậy? Lớp nào? Có to hay không?”
\r\n\r\nGiang Chu liếc mắt ra hiệu: “Chính là vị Đinh gia đại tiểu thư này!”
\r\n\r\n“Cô ấy? Thôi bỏ đi, mục tiêu của tôi là bạch phú mỹ.”
\r\n\r\n(bạch phú mỹ, ý chỉ những cô gái có làn da trắng, giàu có lại xinh đẹp.)
\r\n\r\nĐinh Duyệt trợn mắt lên: “Ông xem thường tôi? Tôi còn chướng mắt ông đây này.”
\r\n\r\nHai người ai cũng chướng mắt người kia, liền lườm nhau một cái rồi quay đầu đi.
\r\n\r\nPhùng Tư Nhược ở bên cạnh liền che cái miệng nhỏ nhắn của mình, nàng muốn cười nhưng lại không dám cười.
\r\n\r\nVì vậy, nửa tiết đã trôi qua như vậy, nửa sau thì Giang Chu đã bắt đầu buồn ngủ.
\r\n\r\nMôn học này quá kỳ diệu, nếu như nghe hiểu thì chính là mở được cánh cửa của thế giới mới, nghe không hiểu thì chính là một khúc nhạc ru con ngủ có hiệu quả cực mạnh.
\r\n\r\nGiang Chu thuộc về cái sau.
\r\n\r\nDù sao cũng là giờ học công khai, lại không phải chuyên ngành, cho nên dù cho rớt tín chỉ cũng có thể thi lại để bổ sung.
\r\n\r\nPhùng Tư Nhược vừa nghe giảng, vừa vươn bàn tay nhỏ để lên mặt bàn.
\r\n\r\nBởi vì Giang Chu đang ngủ, thỉnh thoảng trán lại đập xuống bàn, nên nàng dùng tay nhỏ của mình để đỡ cho Giang Chu, vì sợ Giang Chu sẽ bị đau.
\r\n\r\nCho nên Phùng Tư Nhược ghi bài, vừa đưa tay đỡ cho Giang Chu, hết sức bận rộn, thế nhưng nàng lại rất vui vẻ.
\r\n\r\nTừ khi nàng bị chứng sợ đám đông này, không ai cần nàng chăm sóc cả, trái lại tất cả mọi người đều phải vất vả chăm sóc cho nàng, điều này khiến cho gánh nặng trong lòng nàng rất lớn.
\r\n\r\nĐây chính là lần đầu tiên nàng chăm sóc người khác.
\r\n\r\nNhưng đúng lúc này, một tờ giấy được gập lại bỗng nhiên nện vào đầu của Giang Chu, khiến cho Giang Chu trực tiếp tỉnh dậy.
\r\n\r\n“Cái gì vậy?”
\r\n\r\nPhùng Tư Nhược nhặt tờ giấy từ dưới đất lên, thả vào trong tay Giang Chu.
\r\n\r\nBồ câu đưa thư?
\r\n\r\nCon bà nó, ném giấy đưa thư thì ném giấy đưa thư thôi, còn cmn kèm theo cái nắp bút ở trên trong lòng cái gì?
\r\n\r\nGiang Chu mắng vài câu xong, liền mở ra xem.
\r\n\r\n“Hết giờ học có thể lên sân thượng không? Mình có chuyện muốn nói với bạn.”
\r\n\r\nHả?????
\r\n\r\nGiang Chu lập tức tỉnh táo lại.
\r\n\r\nVới kinh nghiệp hai kiếp làm người của hắn, thì đây cmn chắc chắn là muốn tỏ tình với mình rồi.
\r\n\r\nGiang Chu ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn chung quanh.
\r\n\r\nRốt cuộc, ai đã ném thứ này qua?
\r\n\r\n
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo