Phùng Tư Nhược nhìn thấy Đinh Duyệt đi ra ngoài thì mới đứng lên, vỗ vỗ bộ ngực của mình.

    May mà Đinh Duyệt không nhìn thấy nàng, bằng không lại nói nàng chỉ biết mạnh miệng, còn phải kể câu chuyện Vương Phi bị treo ở tường thành vài lần nữa.

    Nàng cũng biết, ngày nào mình cũng đi tìm Giang Chu là rất không hay, nhưng nàng đã quen với sự hiện hữu của Giang Chu, mỗi khi không có Giang Chu bên cạnh thì nàng lại cảm thấy rất bối rối.

    Phùng Tư Nhược không biết nhớ nhung là cái mùi vị gì, nhưng nàng biết, mình đã quen với chuyện bị Giang Chu bắt nạt rồi.

    Cùng lúc đó, trên đường trở về.

    Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Ngữ Vi hơi cau có, trong lòng bắt đầu lo lắng không yên.

    Nàng vừa mới gọi điện thoại cho mẹ mình để giải thích một chút, kết quả lại bị mắng một trận, nên tâm trạng có chút không vui.

    “Giang Chu! Làm sao bây giờ, mình nói với mẹ mình rồi, nhưng mẹ mình không tin.”

    “Vì sao không tin?”

    “Mẹ nói là, mình chuyên môn đi theo bạn ra ngoài ngủ.”

    Giang Chu chép miệng một cái, trong lòng cảm thấy rất oan uổng.

    Hắn và Sở Ngữ Vi cũng không làm gì cả.

    Bây giờ lại bị hiểu lầm, khi về nhà cũng không biết phải trả lời thế nào đây, phụ huynh của cả hai đều khá thân thiết.

    Với tính cách của Trần Uyển Oánh, thì chắc chắn sẽ không yên lặng, vậy thì quý bà Viên Hữu Cầm sẽ biết chuyện này sớm thôi.

    Nhưng đó còn là phiên bản được thêm dầu thêm muối nữa.

    “Như vậy đi, bạn liền nói là. . .”

    Sở Ngữ Vi nghiêng đầu: “Nói cái gì?”

    Giang Chu suy tư một chút: “Liền nói là, nếu bọn họ còn không tin, thì chờ sang năm ôm cháu ngoại đi.”

    “Đi chết đi, mình mới không dám nói như vậy, bằng không thì họ sẽ chạy lên đây đánh chết mình trong đêm.”

    “Vậy mình cũng không có cách nào tốt cả.”

    Sở Ngữ Vi ủ rũ: “Oan uổng thật, biết thế tôi qua thật sự làm chút gì đó rồi. . .”

    Giang Chu nghe thế liền trợn tròn mắt: “Bạn vừa mới nói cái gì cơ?”

    “A, mình. . . mình không nói gì cả, mình nói là, nếu tối qua không nhìn thấy bạn thì tốt rồi.”

    “Vậy sao? Nhưng sao mình lại nghe thấy những câu khác nhỉ?”

    Sở Ngữ Vi đỏ mặt cúi đầu, âm thầm thề rằng mình sẽ không nói nhiều nữa, cái miệng nhỏ của mình luôn nhanh hơn não ba phần, bằng không thì cũng không nói lộ hết ra như vậy rồi.

    Hơn ba giờ chiều.

    Toyoto Corolla đi vào khu đại học, Giang Chu đưa Sở Ngữ Vi về trường trước.

    Sau đó mới về đại học Thượng Kinh, thả Tô Nam và Mục Tiêu Tiêu xuống xe.

    Nhưng hắn thì không xuống xe, liền quay đầu xe rời khỏi trường.

    Đàn ông, đã nói là phải làm, bằng không thì một số người lại coi mình là mèo bệnh.

    Đừng thấy Doãn Thư Nhã đã 29 tuổi, linh hồn của Giang Chu chính là 36 tuổi đấy.

    Trong mắt hắn, người phụ nữ kia cũng chỉ là một cô bé điêu ngoa bốc đồng chết tiệt mà thôi.

    Mình là một người xuyên việt, còn có thể bị nàng làm khó dễ sao?

    Giang Chu đi đến khu biệt thự Hồng Diệp.

    Hắn dừng xe, nhặt một cục gạch rồi đi vòng qua phía sau biệt thự.

    Hắn quát sát một chút, phát hiện không có người nào quanh đây cả.

    Vì thế, Giang Chu liền bẻ một cành cây, cắm trên cửa sổ thủy tinh, sau đó lại lấy một sợi dây ở trong túi ra, buộc vào cục gạch, treo ở trên cành cây.

    Xong khi làm xong, Giang Chu liền châm một điếu thuốc, rít hai hơi rồi đặt điếu thuốc ở dưới sợi dây.

    Như vậy, một cái bẫy đơn giản đã hoàn thành.

    Chờ điếu thuốc đốt cháy sợi dây, cục gạch sẽ rơi xuống rồi nện vỡ cửa sổ thủy sinh nhà nàng.

    Đây chính là điều Doãn Thư Nhã đòi hỏi, nàng nói mình có rất nhiều nhà, thích đập cửa sổ thì cứ đập.

    Ha ha!

    Hắn sống hai đời, mà vẫn chưa nghe thấy yêu cầu nào kỳ lạ như vậy.

    Lúc này, Giang Chu đã lên xe, lái xe đến lối đi bộ ở gần khu biệt thự, sau đó lại lấy điện thoại di động ra để gọi cho Doãn Thư Nhã.

    Sau vài tiếng tút tút, đối phương đã nghe máy.

    “Alo? Muốn bán cho tôi rồi à?”

    “Bán cái em gái cô, nghĩ hay quá nhỉ!”

    Doãn Thư Nhã cười nhạo một tiếng: “Hôm nay anh nhận được không ít đơn đặt hàng ở bên ngoài chứ?”

    Giang Chu cũng không tức giận: “Cô cứ đặt đi, dù sao tôi cũng không trả lại tiền, cũng không giao đồ ăn.”

    “Không sao cả, dù sao tôi cũng chỉ thỉnh thoảng mới đặt một đơn thôi, chuyện này giống như mấy viên đậu đỏ lẫn ở trong đám đậu đen vậy, cậu phải chọn lọc cẩn thận đấy, đối với các cậu mà nói, thì đây cũng là một lượng công việc không nhỏ nhỉ?”

    “Tôi về sẽ tìm một lập trình viên viết một phần mềm, tất cả người tên Doãn Thư Nhã sẽ bị khóa mõm.”

    Doãn Thư Nhã cười nhạt lần nữa: “Vậy tôi bảo người của tôi đổi tên là được, đều đổi về tên thật của họ là được rồi.”

    Giang Chu giả vờ phẫn nộ: “Cô làm như vậy sẽ gặp báo ứng.”

    “Báo ứng? Cậu là một sinh viên, sao lại mê tín như vậy?”

    Vừa dứt lời, liền có một tiếng động lớn vang lên, theo đó là những âm thanh náo loạn.

    

0.08762 sec| 2405.633 kb