Bên ngoài tòa nhà, Tô Nam thở phì phò mà nhìn Giang Chu.
“Ông chủ, anh cũng quá xấu xa rồi, lá thư này rõ ràng là giả mà.”
“Giả thì làm sao? Cô cho rằng, trong lòng chủ nhiệm Nghiêm của chúng ta không nghĩ như vậy sao?”
Tô Nam cảm thấy chuyện ông chủ nhà mình làm là rất quá đáng.
Khi chủ nhiệm Trần nhìn thấy lá thư này thì đã buồn bã không vui, nhưng lại không biết lá thư này là do Giang Chu viết.
“Anh viết một là thư giả, sau này hai người họ ở chung kiểu gì?”
Giang Chu khoát tay: “Hơn 30 năm không gặp mặt rồi, còn ở chung cái cọng lông gì?”
Tô Nam hừ một tiếng: “Chẳng. . .chẳng may bọn họ tình cũ vẫn chưa dứt thì sao? Chủ nhiệm Nghiêm vẫn còn vợ ở nhà kia kìa.”
“Bọn họ cũng là người hơn 50 tuổi rồi, đều có gia đình riêng của mình rồi, cô cho rằng họ còn bất chấp hậu quả mà đến với nhau như đám thanh niên sao?”
“Nhưng mà. . .nhưng mà lá thư này cuối cùng vẫn là giả.”
Giang Chu châm điếu thuốc lên: “Thật ra thì cô có biết chủ nhiệm Trần oán hận điều gì không?”
“Điều gì?”
“Là rõ ràng năm đó chủ nhiệm Nghiêm thích bà ấy, nhưng chờ ba mươi năm mà chủ nhiệm Nghiêm vẫn không dám mở miệng, là oán giận chủ nhiệm Nghiêm nhu nhược, nhát gan.”
Tô Nam suy tư một lát: “Tôi vẫn không hiểu lắm. . .”
Giang Chu bỗng nhiên nhìn thẳng vào mắt của nàng: “Em có thể ở cùng người khác, nhưng vì sao em yêu anh thích anh, nhưng lại không dám thừa nhận? Anh chờ em nhiều năm như vậy, cũng không phải vì cái gì cả, mà chỉ muốn nghe em nói một câu yêu anh thôi, dù là trên giấy cũng được.”
Tô Nam bỗng nhiên đỏ bửng cả mặt: “Anh. . .anh. . .anh nói cái gì vậy?”
“Chưa hiểu à? Đó là suy nghĩ trong lòng của chủ nhiệm Trần đấy.”
Tô Nam, Mục Tiêu Tiêu và Dương Hân đều bắt đầu riêng mình yên lặng.
Mấy cô gái bỗng nhiên cảm thấy, Giang Chu nói rất có đạo lý.
Người hơn 50 tuổi rồi, đã có gia đình và con cái rồi.
Thứ bọn họ muốn, không phải là tình yêu cuồng nhiệt như thanh niên.
Nhưng vì sao chủ nhiệm Trần lại oán hận nhiều năm như vậy?
Là vì tôi không trách ông khi đã chọn người khác.
Tôi chỉ trách ông vì đã từng yêu thích tôi, nhưng từ xưa đến nay lại không dám thừa nhận.
Dương Hân nghĩ đến đây, trái tim bỗng nhiên bị nhói một cái.
Còn có chuyện gì khiến cho người ta khổ sở hơn chuyện yêu thích mà không dám thưa nhận chứ?
Đúng lúc này, một tiếng đàn phong cầm(*) truyền ra từ trong cửa sổ.
(*) phong cầm, hay đàn xếp, đàn accordion, ắc-cooc-đê-ông.
Bốn người ngẩng đầu lên, phát hiện bọn họ đã đi đến dưới cửa sổ của phòng giáo vụ.
Lúc này, bỗng nhiên có tiếng hát nhẹ nhàng truyền ra từ bên trong cửa sổ.
“. . .”
Bốn người yên lặng một lát, lại liếc mắt nhìn nhau.
Tuy tâm trạng của bọn họ lúc này rất nặng nề, nhưng không biết vì sao lại cảm thấy vui thay cho chủ nhiệm Trần.
Giang Chu khẽ thở dài một cái: “Vĩnh viễn không nên bỏ lỡ, bởi vì có thể sẽ bỏ lỡ cả đời.”
Có thể sẽ bỏ lỡ cả đời. . .
Có thể sẽ bỏ lỡ cả đời. . .
Dương Hân bỗng nhiên mở bừng mắt, liều mạng chạy về phía tòa nhà dạy học.
Tô Nam và Mục Tiêu Tiêu nhìn thấy cảnh này thì cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Này, chị Dương Hân, chị đi đâu thế?”
“Chị. . . Chị đi tìm Quách Vĩ để nói rõ ràng, chị thấy cậu ấy.”
Tô Nam hơi sững sỡ, nàng lại nhìn về phía Giang Chu: “Đây. . .đây cũng là chuyện anh thiết kế từ trước à?”
Giang Chu dập điếu thuốc: “Tôi là thần tiên à? Tôi làm sao biết Dương Hân sẽ làm việc ở phòng giáo vụ chứ?”
“Vậy chuyện vừa rồi là sao?”
“Chuyện bình thường thôi, điểm mạnh của tôi chính là làm con gái khóc mà!”
Tô Nam và Mục Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn nhau, rồi lại hít một hơi khí lạnh.
Bảo sao tên cặn bã nam này lại chưa chết.
Thật là đáng sợ thật là đáng sợ thật là đáng sợ!
Cô gái nào mà rơi vào tay Giang Chu, thì nhất định cặn bã cũng không còn.
“Đi thôi, giải quyết xong rồi, giờ về gọi Sở Ngữ Vi rời giường thôi.”
Giang Chu phất tay một cái, dẫn hai cô bé ra khỏi trường học.
Cùng lúc đó, trong phòng 402 của khách sạn.
Sở Ngữ Vi vừa đánh răng vừa nghe điện thoại của Trần Uyển Oánh.
“Ngữ Vi, mẹ gọi cho con tận ba cuộc, sao con lại không nghe máy?”
“Mẹ, con ngủ đến trưa mới dậy, nên không thấy điện thoại của mẹ.”
Trần Uyển Oánh hơi nhíu mày: “Sao con lên đại học được một thời gian mà đã học được ngủ nướng rồi?”
“Không phải ngủ nướng, chỉ là tối qua ngủ không ngon thôi.”
“Tối qua con làm gì mà ngủ không ngon?”
“Còn không phải do Giang Chu kia, đã nói là ồn. . .”
Sở Ngữ Vi chưa nói hết thì đã lập tức bịt cái miệng nhỏ nhắn của mình lại.
Xong đời, không cẩn thận nói ra rồi!
Quả nhiên, những lời này làm cho Trần Uyển Oánh cảnh giác.
“Con nói cái gì cơ??!”
“Ah, không có gì! Con nói bạn cùng phòng của con, ngáy rất to, nên con. . .con . . ngủ không ngon.”
Trần Uyển Oánh khẽ nhíu mày: “Sao mẹ nghe thấy con nhắc tên Giang Chu cơ mà?”
Sở Ngữ Vi hoảng sợ: “Con chưa nói đến Giang Chu mà, nhất định là mẹ nghe nhầm!”
“Con bé chết tiệt này, có phải con đi ra ngoài với Giang Chu rồi không hả?”
“Làm sao có thể chứ? Mẹ, con không phải loại con gái đó!”
Sở Ngữ Vi vừa nói xong, cửa phòng liền mở ra.
Giang Chu đi vào, nhạt ví tiền bị rơi tối qua lên.
“Sở Ngữ Vi, rời giường, nắng chiếu đến mông rồi.”
Sở Ngữ Vi trợn tròn mắt, cả người đều ngây dại.
Mà Trần Uyển Oánh ở đầu dây điện thoại bên kia cũng từ từ hóa đá.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo