Tô Nam thì không có yêu thích gì khác ngoài tiền, nhưng mình là ông chủ của nàng, không thể trực tiếp đưa tiền cho nàng được, bằng không thì những nhân viên khác sẽ có ý kiến.

    Có lẽ còn tung tin đồn gì gì đó.

    Nhưng Tô Nam vẫn luôn đi theo mình từ khi gây dựng sự nghiệp đến giờ, tuy vẫn luôn oán giận ông chủ xấu xa, công việc mệt nhọc, nhưng vẫn chưa bao giờ lười biếng.

    Huống chi, càng ngày nàng nhảy múa càng đẹp.

    Giang Chu hết sức nguyện ý tặng quà cho nàng.

    Cho nên Giang Chu trực tiếp đổi một tấm thẻ mua đồ trị giá 10 ngàn ở trung tâm thương mại, đến khi đó nàng muốn mua gì thì mua, coi như không muốn mua thì cũng có thể đổi lại thành tiền.

    Quà tặng của người có tiền, chính là giản dị tự nhiên như vậy đấy.

    Ngoài ra, chính là Sở Ngữ Vi, cô bé này rất thích mấy đồ nhỏ bé xinh xắn.

    Giống như lần trước nàng còn thích một đôi khuyên tai không biết làm từ chất liệu gì, mấy thứ nhỏ bé xinh xắn và lấp lánh này thì phải đổ máu rồi.

    Giang Chu đi vào tiệm châu báu, mua một cái dây chuyền có mặt cỏ bốn lá bằng kim cương, 20 ngàn, mà còn chưa được một kara.

    Nhưng tốt xấu gì cũng là một món đồ chơi nhỏ bằng kim cương, nhưng chờ đến khi mua xong thì hắn lại hối hận.

    Mẹ nó, cái đồ chơi này có một chút xíu, coi như mua hàng giả cũng không ai nhận ra.

    Hắn không tin cô bé này có gan đi giám định.

    Tiếp đó chính là Hoàng Kỳ.

    Hoàng Kỳ là một mỹ nhân rất thời thượng, nàng sẽ không thích mấy món quà bình thường, Giang Chu liền chọn một chai nước hoa.

    Không thích liền có thể đổ hết nước ở bên trong đi, rồi dùng cái chai để trồng hoa cũng được.

    Hắn cũng không hiểu mấy thứ này lắm, cho nên liền chọn chai đắt tiền nhất.

    Mua sắm hơn hai tiếng, Giang Chu cảm thấy chân mình đã tê cứng rồi, nhưng cuối cùng cũng mua đủ quà rồi.

    Tính toán một chút, chỉ có Phùng Tư Nhược là không tốn bao nhiêu tiền, nặng bên này nhẹ bên kia không phải là tính cách của Giang Chu.

    Vì vậy, hắn quay đầu trở lại, mua một cặp đồng hồ tình nhân.

    Khá lắm, đồng hồ nữ 36 ngàn, đồng hồ nam 42 ngàn.

    Nếu như Phùng Tư Nhược mà không hôn một cái, vậy thì cũng quá lỗ rồi!

    Giang Chu cầm đống đồ của mình đi qua một cái ghế dài trong trung tâm thương mại, dự định ngồi nghỉ một lát.

    Mua quà cho nhiều người như vậy, cũng không chứng tỏ là hắn lăng nhăng, hắn chỉ hy vọng mình có thể nhìn thấy những cô gái trong cuộc sống của mình vui vẻ mà thôi.

    Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn của các nàng khi nhận được quà, Giang Chu luôn cảm thấy đẹp không sao tả xiết.

    Nhưng cái giá này cũng quá lớn, thu nhập một tháng của trang web đã mất rồi.

    Lần sau phải khắc chế một chút, nhất định phải khắc chế.

    “Tiên sinh, mời ghé qua tiệm Pizza Mỹ Mỹ, Pizza gì cũng có.”

    “Chị gái, mời ghé qua tiệm Pizza Mỹ Mỹ, ăn rất ngon lại có nhiều ưu đãi.”

    “Bạn nhỏ, cho em một tờ rơi, để cho cha mẹ xem, bọn chị mới mở tiệm Pizza nha!”

    Giang Chu đang nghĩ ngơi, bỗng nhiên bị một bóng người trước cửa trung tâm thương mại hấp dẫn.

    Đó là một cô gái mặc áo trắng, trong tay càm cầm một đống tờ rơi, gặp ai cũng phát một tờ, thỉnh thoảng gặp người không muốn, cô còn cố gắng nhét vào tay người ta.

    Giang Chu nhìn một lát, cảm thấy người này khá quen, mãi cho đến khi cô gái quay đầu lại, Giang Chu mới nhận ra.

    Đay không phải Nữ Thần cũ của Cao Văn Khải, Ngụy Lan Lan sao?

    Đồng thời, Ngụy Lan Lan cũng nhìn thấy Giang Chu.

    Hai người nhìn nhau không nói gì, giống như là không biết nhau vậy.

    Giang Chu nhìn thoáng qua, liền ném chai nước suối trong tay qua.

    Ngụy Lan Lan yên lặng một lát, nhặt chai nước lên rồi nói một tiếng cảm ơn.

    “Người bạn trai chơi bóng rổ của chị đâu rồi?”

    “Chia tay rồi, chia tay từ mấy hôm trước rồi.”

    Giang Chu vui vẻ: “Có chuyện vui như vậy mà sao không nói sớm?”

    Ngụy Lan Lan yên lặng một lát: “Anh ta không muốn trả tiền với tôi.”

    “Chỉ có hơn sáu ngàn mà thôi, thế mà cũng chạy được, pó tay rồi.”

    “Đối với cậu, có lẽ sáu ngàn không đáng là gì, nhưng đối với bọn tôi, thì đó là phí sinh hoạt nửa năm rồi.”

    Giang Chu liếc nhìn Ngụy Lan Lan một cái: “Vậy sao khi chị tiêu xài thì không nghĩ như vậy? Bây giờ mới biết kiếm tiền không dễ à?”

    Ngụy Lan Lan mím môi một cái: “Tôi đã đã gắng làm thêm, chắc chắn sẽ trả tiền cho cậu.”

    “Chỉ còn hai ngày nữa là đến một tuần rồi đấy.”

    “Tôi biết, bởi ngày nào tôi cũng đi làm thêm mà, nhưng là thật sự rất mệt mỏi . . . “

    Giang Chu duỗi người: “Tự nghĩ biện pháp đi, tôi không giúp được chị đâu.”

    Ngụy Lan Lan do dự một lúc lâu: “Tôi. . .tôi có thể trả muộn vài ngày không, chỉ vài ngày thôi?”

    “Đương nhiên là không thể.”

    “Xin cậu mà, có được không?”

    Giang Chu quay đầu: “Thêm một ngày lại một ngày, đến khi nào chị mới trả?”

    Ngụy Lan Lan như sắp sụp đỏ: “Không có tiết học là tôi đi làm thêm, có thời gian là đi làm thêm ngay, nhưng tôi thật sự không kiếm đủ.”

    “Chị kiếm được bao nhiêu tiền rồi?”

    “5. . .5500.”

0.10469 sec| 2395.031 kb