Một tiếng sau, một phần văn chương hơn ba nghìn chữ liền xuất hiện, Giang Chu liền in ra, rồi đóng lại thành sách.

    Giang Chu liền cầm văn kiện theo, rồi leo lên xe.

    Khi đi đến khu biệt thự Hồng Diệp thì đã qua ba giờ chiều.

    Lúc này, mặt trời đã ngả về phía tây, nhiệt độ cũng giảm xuống vài phần.

    Giang Chu quấn quần áo, nhấn chuông cửa biệt thự.

    Cũng không lâu lắm, bác trai mặc áo trắng kia liền xuất hiện.

    “Giang tiên sinh, đã lâu không gặp!”

    Giang Chu mỉm cười gật đầu: “Bác trai, đã lâu không gặp!”

    Bác trai mở cửa: “Ngài là đến gặp đại tiểu thư nhà tôi à?”

    “Đúng thế, cháu có chuyện tìm cô ấy, cô ấy có ở nhà không?”

    “Có, mời ngài vào trong.”

    Giang Chu cất bước đi xuyên qua đình viện, đẩy cánh cửa có phong cách châu âu ra, đi vào phòng khách.

    Lúc này, Doãn Thư Nhã đang ngồi chơi game trên ghế sa lon.

    Nàng mặc một cái áo lót có dây đeo màu trắng, bên dưới là quần sooc màu xám bó sát người để luyện Yoga.

    Ti vi trong phòng khách đang mở max tiếng, hình ảnh hỗn loạn xen lẫn nhưng âm thanh bừa bận, còn có tiếng hò hét ầm ĩ.

    Giang Chu cũng không nói chuyện, hắn rót cho mình chén nước rồi ngồi xem một lát.

    Không thể không nói, Doãn Thư Nhã chơi game thật sự là quá cùi bắp, dùng cả một băng đạn mà còn không giết nổi một người, hơn nữa hết đạn mà còn không biết thay luôn.

    Mỗi khi bắn hết đạn thì lại gào thét chói tai, chẳng khác gì mấy tên ngu cmn si cả.

    Nhưng cũng có vài chỗ tốt, đó chính là khi nàng kích động thì động tác rất lớn, một mảnh trắng nõn nơi cổ áo kia, khiến cho Giang Chu không cảm thấy nhàm chán nữa.

    Cuối cùng, một ván game này cũng kết thúc.

    “Yeah, suýt nữa thì thắng rồi!”

    Doãn Thư Nhã nâng hai tay lên hoan hô một tiếng, sau đó, nàng đang định gọi người mang bình trà vào, vừa quay đầu lại thì đã phát hiện Giang Chu đang ngồi ở phía sau.

    “Cậu. . .cậu . . .sao cậu còn dám đến đây?!!”

    Giang Chu đặt chén trà xuống: “Vì sao tôi không dám đến? Nơi này là động yêu tinh à?”

    Doãn Thư Nhã mặt đầy tức giận: “Cậu đập cửa sổ nhà tôi.”

    “Đó là do cô bảo tôi đập, cô còn nói cô còn rất nhiều nhà, cô muốn tôi đập thì tôi đập thôi.”

    “Tôi. . .”

    Doãn Thư Nhã nhất thời á khẩu không trả lời được.

    Nàng cũng nhớ rằng mình đã nói mấy câu này.

    Nhưng nàng không ngờ tên Giang Chu này lại thật sự khốn khiếp như vậy.

    “Vậy cậu đến tìm tôi làm gì? Muốn bán cho tôi rồi à?”

    Giang Chu lắc đầu: “Tôi nói rồi, trừ phi là 60 tỷ, bằng không thì tôi sẽ không bán.”

    Doãn Thư Nhã bò qua mặt thảm giống như một con mèo nhỏ: “Hai mươi triệu, hơn một xu cũng không có.”

    “Tôi không bán!”

    Giang Chu vừa nói xong, lại nhìn thoáng qua bên dưới: “Quy mô cũng không tệ nhỉ!”

    “Quy mô gì?”

    Doãn Thư Nhã sửng sốt một chút, bỗng nhiên che cổ áo của mình, sắc mặt cũng đã đỏ lên: “Khốn khiếp, cậu cũng to gan đấy!”

    Giang Chu không dài dòng, trực tiếp ném văn kiện lên bàn: “Mặc dù tôi không bán hạng mục, nhưng chúng ta vẫn có thể hợp tác.”

    “Hợp tác? Ah, cậu muốn tôi đầu tư cho cậu à? Không có cửa đâu.”

    “Không phải, tôi dự định nhập cổ phần công ty của cô.”

    “Chúng ta cùng nhau làm một hạng mục.”

    Doãn Thư Nhã khẽ nhíu mày: “Tôi có công ty gì?”

    Giang Chu bị sặc một cái: “Ngay cả công ty của cô mà cô cũng không biết?”

    “DÙ sao tôi cũng có rất nhiều công ty, ai biết cậu nói công ty nào?”

    “Chính là công ty truyền thông Tinh Hà Quang Ảnh.”

    Doãn Thư Nhã suy nghĩ một chút: “Tôi nhớ rồi, là công ty làm phim kia à?”

    Giang Chu gật đầu: “Chúng ta hợp tác với nhau, quay một bộ phim, cô đi làm nhà sản xuất.”

    “Cậu? Cậu có bao nhiêu tiền mà đòi nhập cổ phần? Bản tiểu thư nhìn thấy c ậu chẳng có xu nào đâu!”

    “Tôi không đầu tư nhập cổ, mà dùng kịch bản để thay thế đầu tư.”

    Doãn Thư Nhã tò mò nhìn vào văn kiện trên bàn: “Đây chính là kịch bản mà cậu viết?”

    Giang Chu mở văn kiện ra rồi đưa cho Doãn Thư Nhã: “Chỉ viết đại khái thôi, nếu như cô đồng ý thì tôi sẽ về viết kịch bản hoàn chỉnh.”

    “Tôi không phải Dược Thần! Tên này thật kỳ cục!”

    Doãn Thư Nhã mở văn kiện ra xem một chút.

    Đọc được một lúc, ánh mắt của nàng cũng từ từ trở nên nghiêm túc hơn.

    Xem ra, nàng cũng bị câu chuyện này hấp dẫn.

    “Cô có công ty, tôi có kịch bản, hơn nữa cô lại có thời gian, còn rảnh rỗi đến nhàm chán, đúng không?”

    Doãn Thư Nhã xem xong thì sửng sốt một chút: “Kịch bản này là do cậu viết?”

    Giang Chu nhún vai: “Cái này không quan trọng, tôi chỉ hỏi cô có đồng ý hay không thôi.”

    “Vậy cậu muốn chiếm bao nhiêu cổ phần?”

    “50%.”

    Doãn Thư Nhã trợn tròn mắt: “50%, cậu điên rồi à? Tôi mua công ty đó 50 triệu đấy.”

    Giang Chu bĩu môi: “Coi như cô mua 100 triệu thì sao? Không phải vẫn thua lỗ đều đều sao?”

    “Nhưng dù sao cũng là. . .”

    “Tôi hợp tác với cô, hai chúng ta cùng làm công ty này, cô cảm thấy thế nào?”

    Doãn Thư Nhã yên lặng một chút: “Quay phim chơi rất vui à?”

    Giang Chu nghe thấy vấn đề này, liền sắp xếp lại lời nói một chút.

    “Cô có thể nghĩ mà xem, khi tất cả mọi người chen nhau trong rạp chiếu phim, mặt đẫm lệ mà xem bộ phim do cô làm ra, đó là sẽ tình cảnh như thế nào chứ?”

    “Khi cô trở thành một bà chủ kiếm được nhiều nhất trong giới điện ảnh, được mọi người xưng hô là đệ nhất trong ngành điện ảnh, đó sẽ là tình cảnh như thế nào?”

    Doãn Thư Nhã nghe thấy lời nói của Giang Chu thì không tự chủ được mà há hốc miệng.

    Đúng là nhà nàng rất nhiều tiền, đối với nàng thì tiền tài cũng chỉ là mấy con số mà thôi, nhưng những thứ Giang Chu vừa miêu tả, thì nàng lại chưa từng được trải nghiệm.

    

0.56841 sec| 2402.625 kb