Giang Chu lại nhìn nội dung trên tờ giấy: “Gọi mình lên lại không xuất hiện, rốt cuộc là có ý gì?”

    “Đừng nói cái này nữa, bạn đã nghĩ chuyện mình đã nói với bạn chưa?”

    “Chuyện gì? Ngủ chung một chỗ khi đi du lịch á?”

    Hoàng Kỳ chớp mắt vài cái: “Xem ra bạn nhớ rất kỹ nhỉ!”

    Giang Chu nhéo gương mặt của nàng: “Có thời gian rảnh rỗi này thì đi tìm một tên bạn trai đi!”

    “Tìm rồi, chính là nhìn trúng bạn, đang muốn cướp với Phùng Tư Nhược đây!”

    “Bạn đừng bắt nạt cô ấy, cô ấy chỉ biết khóc, không tranh được với bạn đâu.”

    Hoàng Kỳ cào loạn mái tóc của Giang Chu: “Bạn học Phùng mà khóc, nhất định sẽ rất xinh đẹp.”

    Giang Chu vỗ vỗ đầu của nàng: “Nếu bạn bắt nạt cô ấy, mình sẽ bắt nạt bạn.”

    “Đến đây, đến đây, ai không đến thì không phải đàn ông.”

    “Đệch, chờ tối mai, mình sẽ cho bạn nhìn chứng cứ của đàn ông.”

    Hai người bắt đầu đông một câu, tây một câu.

    Cũng không lâu lắm, chuông vào học liền vang lên.

    Chỉ là hai người họ không nhìn thấy, trước khi chuông reo lên, thì ở sau cửa sắt vẫn còn một bóng người.

    Người này đứng sau cửa nhìn một lúc lâu, cuối cùng hơi lộ ra vẻ thất vọng mà rời khỏi đây.

    Giờ học buổi sáng kết thúc rất nhanh.

    Đối với Giang Chu mà nói, thì chỉ là thời gian hai giấc ngủ mà thôi.

    Buổi trưa hắn liền đưa Phùng Tư Nhược ra ngoài ăn bữa cơm, sau đó liền đi đến phòng làm việc.

    Sáng sớm hôm nay, Lữ Cường đã bắt đầu ngồi ở trong phòng làm việc, cậu ta vừa chọn lọc đơn hàng, vừa vò đầu bứt tai, tóc cũng sắp bị bứt hết rồi.

    Mấy hôm nay, đơn đặt hàng ở ngoài trường càng ngày càng nhiều.

    Hơn nữa, tất cả đều là những dãy số xa lạ, mà còn không trùng lặp, tất cả cũng không dùng tên Doãn Thư Nhã nữa.

    Lữ Cường chỉ có thể chọn lọc những đơn đặt hàng đó ra, sau đó lần lượt gọi điện thoại đến để xin lỗi.

    Thông báo cho bọn họ biết, hiện giờ nghiệp vụ của trang web chỉ nhằm vào khu đại học thôi.

    Đối phương cũng không nói gì, nghe Lữ Cường nói xong thì liền cúp máy.

    “Ông chủ, anh mau nghĩ cách đi, bằng không thì phải tăng lương cho bọn tôi.”

    Giang Chu trợn tròn mắt: “Anh to gan đấy nhỉ?”

    Lữ Cường ấp úng nửa ngày: “Đơn đặt hàng ngoài trường thật sự quá đáng ghét, mà bây giờ lại không đủ người.”

    “Được rồi, tôi sẽ bào Hàn Nhu đi tuyển thêm một nhóm người nữa vào tổ giao hàng.”

    “Nhưng chuyện đơn đặt hàng ở ngoài trường cũng không thể không giải quyết mà?”

    “Tôi đã có biện pháp để đối phó với vấn đề này rồi, anh không cần xen vào.”

    Lữ Cường do dự một chút, rồi làm ra động tác cắt cổ: “Ông chủ, hay là anh liền bắt cô gái kia lại đi.”

    Giang Chu suýt nữa thì sặc khói: “Ông đây là người làm ăn đàng hoàng, anh mau cút sáng một bên đê.”

    “Ồ, vậy tôi đi giao hàng đây.”

    “Đi thôi, à đúng rồi, lần sau tổ giao hàng các anh có vấn đề gì, thì cũng đừng gửi tin nhắn ở trong nhóm.”

    Lữ Cường mới leo lên xe, nghi ngờ hỏi: “Vì sao vậy?”

    Giang Chu ném tàn thuốc đi: “Tôi nghe tiếng tinh tinh, là muốn nhìn thấy tin nhắn của người yêu mình, chứ không phải là @ tập thể ở trong nhóm chat.”

    “Biết. . .biết rồi!”

    Giang Chu nhìn Lữ Cường rời đi, đứng dậy đi vào phòng làm việc.

    Đầu tiên, hắn tìm tòi cái tên Doãn Thư Nhã này ở trên mạng, tin tức tương quan không nhiều lắm, nhưng cũng có vài cái.

    Nhưng dường như những tin tức này chỉ là trùng tên trùng họ mà thôi.

    Giang Chu suy nghĩ một chút, liền mở website của cục công thương ra xem, hắn cảm thấy người phụ nữ kia rất giống một tên tâm thần, thích thứ gì liền mua thứ đó, nói cách khác, nàng nhất định đã mua không ít hạng mục.

    Cho nên, trên website của cục công thường nhất định sẽ có dấu vết để lần theo.

    Giang Chu đã nghĩ kỹ rồi, cả ngày đấu đá với Doãn Thư Nhã này cũng không phải thượng sách.

    Dù sao cũng sẽ ảnh hưởng đến nghiệp vụ của hắn.

    Đập cửa sổ cũng được, gọi điện thoại mắng chửi nhau cũng được, tất cả đều là trị ngọn không trị gốc, biện pháo tốt nhất bây giờ chính là tìm chuyện cho nàng làm.

    Không phải nàng ở trong nhà nhiều quá, rảnh rỗi đến buồn chán sao? Vậy thì liền để cho nàng bận rộn là được rồi.

    Giang Chu nhập tên của nàng vào, lại sàng chọn đổi thành Thượng Kinh, vừa mới tìm kiếm xong, kết quả là cái tên này có không ít công ty, có công ty điện ảnh, công ty quảng cáo, công ty game. . .

    Nhìn thời gian đăng ký, thì dường như nàng thật sự thấy cái gì thú vị liền mua cái đó.

    Nhưng dựa theo những báo cáo ở trên này, thì tất cả các công ty của nàng đều nằm rong trạng thái thua lỗ.

    Bởi vậy có thể hiểu được, nàng muốn mua hạng mục của hắn cũng chỉ vì thấy hứng thú nhất thời mà thôi.

    Con bà nó, phú bà này thật sự là giàu vô nhân tính mà!

    Giang Chu dựa vào trên ghế, bắt đầu suy nghĩ một lát.

    Làm sao để chuyển sự chú ý của Doãn Thư Nhã qua chỗ khác, không nhìn chằm chằm vào hạng mục của mình nữa đây?

    Ngay sau đó, trong đầu hắn bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ.

    Có rồi, hắn biết làm sao để cho nàng bận rộn rồi!

    Giang Chu mở máy tính lên, bắt đầu điên cuồng gõ chữ.

    

0.53326 sec| 2398.742 kb