Đám bạn học ở phía trên đều rất yên tĩnh, không có ai quay đầu lại, cũng không có gì mờ ám cả.

    Đám người ở phía sau thì cơ bản đều ngủ gục, mí mắt cũng không mở ra được rồi.

    Giang Chu cũng không tìm được người, liền thuận tay nhét tờ giấy vào trong túi.

    Sau đó, hắn kéo cánh tay của Phùng Tư Nhược qua để làm đệm, lại tiếp tục ngủ như không có chuyện gì xảy ra.

    Rất nhanh, chuông tan học liền vang lên.

    Từ Hạo Đông đi qua vỗ Giang Chu một cái.

    “Đi, đi mở van xả nước với tôi đi?”

    Giang Chu ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái: “Một tiết học cmn có hơn 40 phút, vậy mà ông học một tiết lại đi tiểu một lần?”

    Từ Hạo Đông sửng sốt: “Hả? Không phải ông cũng như vậy sao?”

    “Ông đây có thể nhịn đến trưa, ai giống như ông chứ?”

    “Vậy các ông thì sao? Không phải các ông cũng thế sao?”

    Đám con trai ở bên cạnh đều lắc đầu, biểu thị mình vẫn có thể nhịn.

    Ít nhất thì hai tiết một lần cũng là nhanh rồi, một tiết một lần thì đúng thật là. . .

    “Hạo Động, ông sẽ không làm hỏng thận rồi đấy chứ?”

    “Tôi cũng không thấy có gì dị thường cả, ngoại trừ việc đi tiểu thì hơi đỏ thôi.”

    Giang Chu nghe thế liền trợn tròn mắt lên: “Cái danh thiếp lần trước tôi cho ông đâu? Mau đi kiểm tra đi.”

    Từ Hạo Đông yên lặng: “Không . . . không đến mức đó chứ?”

    “Thuyền cẩn thận đi được vạn năm!”

    “Tôi. . . Tôi cũng bị ông dọa sợ rồi, không được, tôi phải xin nghỉ để đi khám thôi.”

    Giang Chu lắc đầu bất đắc dĩ, sau đó nhìn về phía Phùng Tư Nhược.

    Hiện giờ cô bé này cũng hơi buồn ngủ rồi, nàng cũng đang gục xuống bàn mà mơ mơ màng màng rồi.

    Nhưng tay trái của nàng vẫn còn đưa qua cho Giang Chu gối đầu, còn bị Giang Chu gối cho đỏ cả lên rồi.

    Giang Chu đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Phùng Tư Nhược, rồi đứng dậy rời khỏi lớp học.

    Rốt cuộc là ai đã ném giấy cho hắn?

    Giang Chu vừa suy nghĩ vừa đi lên sân thượng.

    Hắn cảm thấy mình nhất định phải phê bình người này một trận.

    Lên đại học mà còn không biết học tập cho giỏi, cả ngày chỉ biết yêu với đương!

    Chẳng lẽ người này không biết, trong sách tự có hoàng kim ốc, trong sách tự có Nhan Như Ngọc sao?

    Lúc này, trên sân thượng chỉ có gió lạnh thổi qua, làm cho mấy tấm lưới sắt bị rung động.

    Nhưng mặc dù gió rất lớn, nhưng sắc trời lại trong xanh.

    Bầu trời xanh thẳm, những đám mây lượn lờ trên không trung, ánh nắng ấm áp trải đầy đất.

    Cứ việc Giang Chu đã nói muốn lên sân thượng rất nhiều lần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn leo lên chỗ này.

    Bởi vì lần trước chỉ là hù dọa Phương Thiên Tài mà thôi, chứ không có việc gì lại leo lên sân thượng làm gì.

    Nhưng phong cảnh ở trên này đúng là rất không tệ.

    Giang Chu duỗi người một cái, hít thở không khí trong lành ở trên này, nhất thời lại có một loại cảm giác thoải mái.

    Vài phút đồng hồ sau, vẫn không có ai xuất hiện.

    Giang Chu ngáp một cái, quyết định trở về ngủ tiếp.

    Tỏ tình với không tỏ tình cái gì.

    Có lẽ tờ giấy kia là do tên khốn nào đó lừa gạt hắn mà thôi.

    Dù sao sinh viên cũng rất nhàm chán, giả vờ con gái để gửi thư cho con trai cũng là chuyện bình thường.

    Trước kia hắn cũng chơi trò này mãi, Quách Vĩ còn bị hắn lừa cho không biết đông tây nam bắc luôn.

    Tên nhãi kia nhận được hơn 100 bức thư trong một học kỳ, nhưng ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy, cho đến tận bây giờ, cậu ta vẫn luôn cho rằng, nhất định có người thầm mến cậu ta, nhưng lại không dám nói ra.

    Có điều, tờ giấy này là của ai đây?

    Cao Văn Khải?

    Cũng có thể là Trương Nghiễm Phát.

    Nhưng nhất định không phải là Từ Hạo Đông.

    Nghỉ giữa tiết chỉ có vài phút đồng hồ, Từ Hạo Đông đi xả van nước còn không đủ, lấy đâu ra thời gian trêu đùa hắn.

    Tên nhãi này cũng tự phá hoại thân thể của mình rồi, có lẽ sẽ không có thời gian mà trêu đùa hắn đâu.

    Giang Chu đứng dậy, vừa ngáp vừa đi xuống dưới.

    Đúng lúc này, cửa sắt sân thượng bỗng nhiên bị đẩy ra, một bóng người tịnh lệ yểu điệu và xinh đẹp xuất hiện.

    Nàng mặc một chiếc váy màu vàng, quần jean bó sát người, quấn quanh những đường cong xinh đẹp kia.

    “Giang Chu.”

    Giang Chu nhìn qua, hơi kinh ngạc nói: “Hoàng Kỳ? Là bạn hẹn mình lên đây?”

    Ánh mắt của Hoàng Kỳ hơi mờ mịt: “Không phải, mình chỉ lên hít thở không khí thôi.”

    “Thật sao?”

    “Đúng vậy, chuyện này có gì mà phải nói láo chứ?”

    “Qua đây, cho bạn xem cái này.”

    Giang Chu lấy tờ giấy trong túi ra, cho Hoàng Kỳ xem một chút.

    “Hừ, bại hoại!”

    “Đồ chơi này có gì mà bại hoại, mà có bại hoại thì cũng liên quan gì đến mình?”

    Hoàng Kỳ quỳ một chân trên ghế, ôm bờ vai của Giang Chu: “Mình biết ngay bạn là cặn bã nam mà, lại còn viết thư cho mình nữa.”

    Giang Chu sửng sốt một chút: “Đây không phải do mình viết, mà là người khác đưa cho mình.”

    “Thật hay giả?”

    “Tiết trước vừa ném qua, mình còn tưởng rằng là bạn viết.”

    Hoàng Kỳ liếc mắt nhìn kỹ: “Còn vẽ một hình trái tim cơ à, chắc là có cô gái nào trong lớp thầm mến bạn rồi.”

    Giang Chu hơi nghi ngờ: “Thật sự không phải bạn đang trêu đùa mình?”

    “Nếu như mình muốn tỏ tình với bạn, liền trực tiếp lao vào trong ngực bạn rồi, đâu cần phải dùng cái thủ đoạn của học sinh tiểu học này chứ!”

    “Lại còn có người khác thềm mến mình? Đệch, mị lực của cặn bã nam như mình lớn như vậy sao?”

    “Nếu như mị lực của bạn không đủ, vậy sao bản tiểu thư đây phải hôn trộm bạn?”

    “Vậy hay là bạn hôn lại đi, lần này hôn miệng luôn.”

    Hoàng Kỳ hừ một tiếng, đỏ mặt nói: “Nghĩ hay quá nhỉ.”

    

0.11035 sec| 2405.289 kb