Khu biệt thự Hồng Diệp.

    Giang Chu ngồi chậm rãi uống trà trong phòng khách kiểu dáng châu âu một lúc lâu.

    Một ngụm lại một ngụm, mắt thấy trà đã sắp uống hết, mà Doãn Thư Nhã vẫn yên lặng không nói gì.

    Không nói đồng ý, nhưng cũng không lắc đầu từ chối.

    Vì vậy, Giang Chu liền đứng lên, cầm văn kiện định đi ra ngoài.

    Hợp tác chính là như vậy, mỗi người đều chiếm tỷ lệ 50 50, hơn nữa, hắn cũng không nhất định phải hợp tác với Doãn Thư Nhã.

    Hắn cho ý nghĩ này, chỉ vì để cho nàng không nhìn chằm chằm vào trang web của mình mà thôi, nếu biện pháp này không được, vậy đổi biện pháp khác là được rồi.

    Giang Chu cũng không tin bản thân mình lại không thể bắt được người phụ nữ ngây thơ này.

    “A? Chờ đã, cậu đi đâu?”

    Giang Chu dừng bước, quay đầu lại: “Tôi thấy cô do dự rất lâu, không phải là không muốn hợp tác à?”

    Doãn Thư Nhã ngồi lên ghế sa lon: “Tôi đang suy nghĩ nên viết cảm nghĩ khi trúng giải thưởng thế nào.”

    “. . .”

    Giang Chu cạn lời luôn.

    “Được rồi, tôi thừa nhận, viễn cảnh vừa rồi của cậu đã thuyết phục được tôi.”

    “Cho nên, cô đồng ý?”

    Doãn Thư Nhã gật đầu: “Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, liền chơi với cậu một chút đi.”

    Giang Chu thoải mái mà thở một hơi: “Vậy cô phải nhớ kỹ, bây giờ chúng ta là châu chấu trên một thuyền rồi!”

    “Là châu chấu trên một giường chứ? Ah, ý tôi là trên một thuyền.”

    “Mặc kệ thế nào, cô cũng không được quấy rối tôi nữa, cũng không được đặt đồ ăn ngoài nữa.”

    Doãn Thư Nhã nghe thế liền tức giận: “Ai quấy rối cậu chứ, tôi là thật sự coi trọng hạng mục của cậu, hạng mục bình thường thì bản tiểu thư còn không thèm mua nữa kìa.”

    Giang Chu mặc kệ Doãn Thư Nhã: “Sau này là người một nhà rồi, của cô chính là của tôi, của tôi vẫn là của tôi, biết chưa?”

    “Biết rồi. . .”

    “Ừm, thế này mới giống như người số một trong ngành điện ảnh chứ.”

    Doãn Thư Nhã lâp tức cười khanh khách: “Vậy chờ tôi lên lĩnh thưởng, cậu phải viết cảm nghĩ cho tôi nhé.”

    Giang Chu ho khan một tiếng: “Lĩnh thưởng là đạo diễn, không liên quan đến cô.”

    “Có tôi ở đây, còn quan tâm đạo diễn làm gì, à đúng rồi, khi nào cậu đưa kịch bản cho tôi?”

    “Tôi phải cấu tứ một chút đã, không có chuyện gì khác thì đừng làm phiền tôi, đi đây.”

    Giang Chu ném lại một câu, rồi cất bước đi ra người.

    Cục diện bây giờ đã thay đổi, quyền chủ động đã hoàn toàn nằm trong tay của mình, lúc nào đưa kịch bản thì phải xem tâm trạng của hắn đã.

    “Cậu phải nhanh lên một chút đấy, tôi sẽ chờ.”

    Doãn Thư Nhã mang dép đi theo ra ngoài, ánh mắt tràn đầy chờ mong.

    Giang Chu cũng không quay đầu, mà chỉ phất phất tay.

    “BIết rồi, nhớ kỹ là không có việc gì thì đừng làm phiền tôi.”

    Vừa dứt lời, đám người làm trong biệt thự đều nhìn về phía Giang Chu.

    Bọn họ đã làm việc ở đây rất nhiều năm, hiểu rõ tính cách của đại tiểu thư nhà mình ra sao.

    29 tuổi mà còn chưa lập gia đình, hơn nữa lại nhiều tiền như vậy, nên chắc chắn tính cách sẽ rất không tốt.

    Cho nên, tất cả những vị khách đến đây, có ai mà không tươi cười chứ?

    Bọn họ chưa từng nghe thấy có ai dám nói đại tiểu thư phiền phức cả.

    Người này cũng thật sự quá to gan, nhưng quan trọng là đại tiểu thư lại không tức giận chút nào, trái lại còn cười tươi, thậm chí còn cười rất xán lạn.

    Họ đều cảm thấy những gì xảy ra ở trước mặt thật sự quá khó tin, có lẽ ngày mai mặt trời sẽ mọc từ phía tây mất.

    Giang Chu rời khỏi khu biệt thự, liền quay đầu xe, lái về phía quảng trường Thời Đại.

    Mấy hôm nay hắn rất bận rộn, không suy nghĩ được cái gì cả, ngày mai đã phải đi du lịch rồi, mà hắn vẫn chưa chuẩn bị cái gì cả, nhân tiện bây giờ có thời gian, liền đi trung tâm thương mại xem một chút.

    Coi như bản thân mình không cần, thì cũng có thể mua vài món qua cho mấy cô bé của mình.

    Phùng Tư Nhược cũng là một phú bà, nên sẽ không hứng thú với mấy mặt hàng xa xỉ, Giang Chu liền chọn hai bộ quần áo tình nhân.

    Một bộ là áo nỉ có mũ mà nàng rất thích mặc, một trắng một đen, trên tay áo còn có chữ.

    Hai cái áo ghép lại thành một đoạn văn bằng tiếng anh: Tình yêu là không thể ngang nhau, nguyện người yêu nhiều hơn là ta.

    Một bộ khác mà áo bóng chày màu đen có tay áo màu trắng.

    Ngày mai đi du lịch sẽ để cho nàng mặc, nếu như nàng dám từ chối thì sẽ hù dọa nàng, nói mình không theo đuổi nàng nữa, khẳng định nàng sẽ làm ra vẻ mặt đáng thương, sau đó sẽ mặc vào rồi đến gặp hắn.

    Hì hì, nghĩ thôi đã thấy rất thơm rồi.

    Em gái Hàn Nhu thì là một cô gái rất thích ăn diện, Giang Chu liền đi vào tiệm Chanel xem một chút, chọn được một cái túi lệch vài màu tối rất đẹp, nhưng giá cả cũng rất đẹp luôn.

    “Xin chào tiên sinh, của ngày hết 25 ngàn.”

    Giang Chu quẹt thẻ, trong lòng rất nhức nhối.

    Nuôi một cô em gái mà còn đắt hơn cả bạn gái, nhưng mà em gái mà bạn gái đều là để cưng chiều và sủng ái, dù sao cũng là người một nhà, cưng chiều ai cũng là cưng chiều.

    

0.10360 sec| 2396.461 kb