Sau khi ăn cơm trưa xong, đoàn người thu dọn hành lý rồi lên xe.

    Dương Hân và Quách Vĩ nắm tay nhau đứng ở cổng trường, tiễn bọn họ rời đi.

    “Giang Chu, lái chậm một chút, lần sau tôi dẫn Dương Hân qua chơi với ông.”

    Giang Chu kéo cửa sổ xe xuống: “Sau này tốt với người ta một chút, đừng hay tí là cãi nhau.”

    Hai người nhìn nhau cười, nụ cười mang theo vẻ ngọt ngào.

    “Giang Chu, 3800 kia, tôi sẽ góp đủ rồi trả cho cậu.”

    Giang Chu nhìn Dương Hân: “Không cần, hai người có thời gian rảnh rỗi thì giúp tôi nhìn chằm chằm vào bộ môn mở rộng là được.”

    Quách Vĩ gật đầu, kéo tay Dương Hân: “Giang Chu không thiếu chút tiền này đâu, chúng ta giúp cậu ta một tay là được.”

    “Khốn nạn, có vợ liền bán anh em, có biết xấu hổ không?”

    “Lần sau ông bán tôi, tôi tuyệt đối không phản đối.”

    Giang Chu chỉ vào Quách Vĩ: “Dương Hân, chị phải cẩn thận một chút, tên khốn này ngáy rất to, còn kinh hơn cả công nông luôn đấy.”

    Mặt Dương Hân lập tức đỏ lên: “Quách Vĩ ngáy to. . .thì có liên quan gì đến tôi chứ.”

    Hai tên con trai nghe thấy câu này thì đều nở nụ cười.

    Bọn họ là bạn bè ngưu tầm ngưu mã tầm mã thời cấp ba, cả hai đều rất hiểu nhau.

    Câu vừa rồi của Giang Chu chính là đang trợ giúp Quách Vĩ.

    Sau này Quách Vĩ muốn dẫn Dương Hân ra ngoài thuê phòng cũng không khó mở miệng nữa, dù sao cậu ta cũng có thể nói, Dương Hân, tối nay đi thưởng thức tiếng ngáy của anh đi, âm thanh còn hơn cả khoan điện luôn, rất vui!

    “Ồ được rồi, giải quyết chuyện của Yến béo chưa?”

    Dương Hân thở dài: “Tôi đã nói rõ ràng với cô ấy rồi, sau này tôi là tôi, cô ấy là cô ấy.”

    Quách Vĩ hơi lo lắng: “Hai người còn là bạn cùng phòng nữa, cô ta có đồng ý không?”

    “Cô ấy không đồng ý cũng phải đồng ý.”

    Giang Chu gật đầu: “Vậy tôi an tâm rồi, hẹn gặp lại ở đại học Thượng Kinh nhé.”

    “Ừm, tạm biệt!”

    “Tạm biệt!”

    Mấy người vẫy tay, chào tạm biệt nhau.

    Giang Chu đạp chân ga, lái xe đi ra đường vành đai hai.

    Lúc này, trên đường phố đã có không ít lá rụng.

    Vỉa hè hai bên đường cũng có rất nhiều lá khô rụng.

    Giang Chu lái xe được một lúc, thì Lữ Cường liền gọi điện thoại đến.

    Sở Ngữ Vi liền giúp hắn cầm điện thoại để Giang Chu yên tâm lái xe.

    “Alo, ông chủ, lại có số lạ đặt hàng rồi!”

    “Là sao? Số lạ gì? Nói rõ ra xem nào!”

    Lữ Cường hít sâu một hơi: “Từ sáng đến giờ đã có hơn 80 đơn đặt hàng ở ngoài trường, vẫn còn chưa dừng lại.”

    Giang Chu nhất thời cau mày: “Lại là Doãn Thư Nhã?”

    “Không sai, đều là Doãn Thư Nhã, chúng ta chỉ có thể sàng lọc từng cái một, rồi mới có thể bỏ qua.”

    “Người phụ nữ kia điên rồi à? Thật sự là ăn no không có chuyện làm à?”

    “Ông chủ, làm sao bây giờ?”

    “Tất cả đơn hàng của Doãn Thư Nhã đều bỏ qua đi, tôi đang về rồi, chờ tôi về rồi tính.”

    “Được rồi.”

    Cúp điện thoại, Giang Chu mặt đầy phiền muộn.

    Đắc tội với ai cũng không thể đắc tội với phụ nữ, nhất là phụ nữ có tiền.

    Nhưng mà luôn trốn tránh cũng không phải biện pháp hay.

    Hắn quyết định cho Doãn Thư Nhã này một bài học, bằng không thì cô ta lại tưởng hắn là mèo bệnh!

    Giang Chu đang nghĩ ngợi, điện thoại di động lại reo lên.

    Nhưng lần này không phải là Lữ Cường, mà là Hàn Nhu.

    “Alo, anh, anh đang ở đâu?”

    “Đường vành đai ba rồi, sao thế Nhu Nhu?”

    “Anh đi hai ngày rồi, khi nào sẽ về?”

    “Chắc khoảng tầm 3 giờ? Nhớ anh rồi à?”

    “Đúng thế, hơn nữa không chỉ mình em, mà còn có người cũng đang nhớ anh này, anh nhanh về đi.”

    “Còn có ai nhớ anh?”

    “Anh về thì biết, trên đường nhớ chú ý an toàn.”

    “Biết rồi, buổi tối liền dẫn em đi ăn cơm.”

    Trong phòng làm việc.

    Hàn Nhu cúp điện thoại, rồi nhìn về phía Phùng Tư Nhược ở bên cạnh.

    Bởi vì câu nói có người cũng đang nhớ anh kia, nên cô bé này đang rất thẹn thùng, nàng không ngờ Hàn Nhu sẽ nói như vậy.

    Nàng cũng sợ Giang Chu đoán dược người đó là mình.

    “Anh ý nói là ba giờ sẽ về, yên tâm rồi chứ?”

    Phùng Tư Nhược ngoan ngoãn gật đầu, lại móc một viên kẹo ra đưa cho Hàn Nhu.

    Hàn Nhu bóc vỏ kẹo, suy nghĩ một chút rồi nói: “Phùng Tư Nhược, em thật sự không để ý đến anh của chị ba ngày à?”

    “Ừm. . .”

    “Ai, cũng chỉ có mình em dám làm vậy.”

    Phùng Tư Nhược nghe thấy câu này thì hơi mơ hồ.

    Cái gì gọi là chỉ có mình mình?

    Hàn Nhu dừng lại một lát rồi nói: “Con người của anh trai chị, tuy lúc nào cũng cười hì hì, nhưng thật ra rất xấu tính, nếu như chỉ mà không để ý đến anh ấy, thì anh ấy sẽ xông lên đánh mông chị rồi, chỉ có em là anh ấy không thể làm gì.”

    Hiểu rồi.

    Ý của chị Hàn Nhu là.

    Giang Chu đối xử với mình khác với những người khác.

    Phùng Tư Nhược lắc lắc cái đầu nhỏ, giả vờ như nghe không hiểu.

    Nhưng thật ra thì trong lòng lại rất ngọt ngào.

    Nhưng đúng lúc này, chuông gió ở cửa bỗng nhiên vang lên, trước cửa xuất hiện một bóng người.

    Phùng Tư Nhược vừa nhìn thấy người này, lập tức ngồi xổm xuống phía sau Hàn Nhu.

    “Chị Hàn, Tư Nhược có ở đây không?”

    Hàn Nhu ho khan một tiếng: “Không có, không nhìn thấy.”

    Đinh Duyệt hơi buồn bực, lẩm bẩm vài câu rồi liền đi ra ngoài.

    “Đang tìm cô ấy đi ăn cơm, lại không biết chạy đi đâu rồi.”

    

0.08762 sec| 2410.031 kb