Giang Chu bất đắc dĩ, châm điếu thuốc lên rồi móc thẻ ngân hàng của mình ra, nhét vào trong tay Quách Vĩ.
“Giang Chu, ông làm gì vậy?”
“Tôi biết, ông không muốn để cô ấy khó xử.”
Giang Chu tiến lại gần bên tai Quách Vĩ, thì thầm vài câu.
Quách Vĩ nghe xong liền sửng sốt một lúc lâu.
Sau đó, cậu ta cắn răng, bước vào trong nhà hàng.
“Dương Hân, đây là thẻ ngân hàng chị để quên ở chỗ em, em mang đến trả chị đây.”
Quách Vĩ đi qua, nhét tấm thẻ của Giang Chu vào trong tay Dương Hân.
Dương Hân giật nảy mình mà nhìn Quách Vĩ, hai viền mắt liền đỏ lên.
“Không được, không thể. . .”
“Nơi này rất nhiều người, chị cứ thanh toán đi rồi chúng ta đi trước.”
Quách Vĩ nắm tay cô, sau đó giúp cô quẹt thẻ.
Nhân viên phục vụ nói câu hoan nghênh lần sau quang lâm, liền quay người về sau quầy.
Dương Hân khóc, cô không biết vì sao mình lại khóc, nhưng bây giờ cô thật sự rất cần khóc một lúc.
“Quách Vĩ, trước kia cô ấy cũng như vậy sao. . .?”
Quách Vĩ chép miệng một cái: “Ừm, nhưng không ác như ngày hôm nay thôi.”
Dương Hân cắn chặt môi: “Vậy hôm trước chúng ta đi ăn thì sao?”
“Hai chúng ta ăn 200, riêng cô ta ăn hết 300.”
Chín giờ tối, khu đại học đèn đuốc sáng trưng.
Dương Hân trả thẻ xong thì bị Quý Văn Yến lôi đi.
Cô cũng không nói gì cả, cũng không nói xin lỗi, bởi vì cô cảm thấy mình không có cách nào đối mặt với Quách Vĩ.
Bây giờ cô chỉ muốn trở về, để nói chuyện với Quý Văn Yến.
Lúc này, Giang Chu và Quách Vĩ lại tìm một quán nướng đêm.
Sau vài chai bia thì cả hai bắt đầu mắt lớn trừng mắt nhỏ.
“Giang Chu, ông cmn cười cái rắm gì?”
Giang Chu cười không ngừng được: “Tôi chỉ bỗng nhiên cảm thấy là, ông rất giống với một tên bạn cùng phòng của tôi.”
Quách Vĩ đã sắp tức chết rồi: “Bạn cùng phòng nào?”
“Tên đó lên đại học thì trở thành máy giặt quần áo tự động, còn ông thì cmn biến thành tên chăn heo.”
“Tôi cho ông biết, không được nói chuyện này cho ai biết.”
Giang Chu miễn cưỡng lắm mới nín cười: “Tôi hỏi ông, ông và Dương Hân chuẩn bị làm gì?”
Quách Vĩ thở dài: “Tôi làm sao biết được, khi cô ấy đi cũng chả nói câu nào.”
“Thế nhưng chắc chắn cô ấy đã hiểu những chuyện ghê tởm của Quý Văn Yến.”
“Đại khái là vậy. . .”
“Nói cho cùng thì bà chị Dương Hân này cũng rất tốt, tôi thấy cô ấy cũng thích ông đấy.”
Hai mắt Quách Vĩ lập tức sáng lên, nhưng lại ảm đảm xuống: “Vậy thì sao chứ, bây giờ chẳng phải đã cãi nhau to rồi sao?”
Giang Chu rít một hơi thuốc lá: “Ông không cảm thấy đây là chuyện tốt à?”
“Sao lại thành chuyện tốt rồi?”
“Nếu như cô ấy nghĩ thông, thì ông sẽ có thêm một người bạn gái, lại ít đi một con heo ăn chùa.”
Quách Vĩ thấy rất phiền não: “Đừng nói chuyện này nữa, 3800 kia, chờ tháng sau tôi xin tiền gia đình rồi sẽ trả cho ông.”
Giang Chu bĩu môi: “Thôi đi, hạng mục của tôi chuẩn bị mở rộng ở bên đại học công nghệ thông tin, ông đi làm công cho tôi trả nợ đi.”
“Vậy cũng được, giờ nói về chuyện của ông đi.”
“Chuyện của tôi?”
“Giờ ông và Sở Ngữ Vi ra sao rồi?”
“Bọn tôi chẳng có gì cả, nhưng con bé này nói là muốn theo đuổi tôi, tôi từ chối rồi.”
Quách Vĩ mở to mắt mà nhìn, trên mặt viết đầy không tin: “Đây thật sự là phong thủy luân chuyển mà.”
Giang Chu uống hớp bia: “Nhưng tôi còn có một bảo bối, bây giờ lại không để ý đến thôi.”
“AI thế? Sao tôi không biết?”
“Là một tiểu phú bà trong lớp bọn tôi, ông làm sao mà biết được.”
Quách Vĩ suy nghĩ lại một chút: “Ông thật sự thích người ta à?”
“Đó là đương nhiên, tôi yêu cô ấy hai kiếp rồi.”
“Vậy tại sao cô ấy bỗng nhiên không để ý đến ông rồi?”
Giang Chu thở dài: “Chính là vì thấy tôi liếc mắt đưa tình với cô gái khác thôi.”
“Đáng đời!”
“Đúng, đáng đời, dù sao cặn bã nam cũng có nỗi khổ của cặn bã nam mà.”
Sau khi nghe xong, Quách Vĩ không khỏi thấy thoải mái hơn: “Sau này nhớ phải nói cho tôi biết những tin tức như vậy, để tôi vui vẻ một chút.”
Giang Chu ném một viên lạc qua, kết quả bị Quách Vĩ nuốt gọn.
Lúc này, Giang Chu mở điện thoại di động ra xem một chút.
Phùng Tư Nhược vẫn không liên hệ với hắn.
Nhưng trái lại thì Tô Nam và Sở Ngữ Vi đều gửi tin nhắn qua.
Sở Ngữ Vi: Bạn thật là quá đáng! Nếu như bạn thích người mập mạp, thì mình cũng có thể liều mạng ăn mà!
Tô Nam: Tôi đốt váy lolita rồi, bởi vì anh quá kinh tởm!
Giang Chu đọc đến đây, nhất thời nổi giận.
Đáng chết, tất cả đều là vì tên Quách Vĩ này, khiến cho mình không được xem nhảy múa nữa rồi!
“Đi, đi về thôi!”
Quách Vĩ sửng sốt: “Đi đâu?”
Giang Chu cầm chai bia lên: “Trở về khách sạn uống tiếp, dù sao đêm này cũng không còn hạng mục giải trí kia rồi.”
“Tối nay ông còn có hạng mục vui chơi gì à?”
“Tôi vốn định xem nhảy múa ca hát, sau đó vụng trộm chui vào chăn của Sở Ngữ Vi, bây giờ thì hoàn toàn xong đời rồi.”
Quách Vĩ phủi mông đi theo: “Giang Chu, ông muốn đi theo tinh thần cặn bã nam này đến cùng à?”
Giang Chu bĩu môi khinh thường: “Tôi vẫn cảm thấy, tôi cmn là một người đàn ông tốt.”
“Nếu như ông là đàn ông tốt, thì tôi chính là Ultraman!”
Hai người vừa trò chuyện vừa đi về khách sạn, sau đó lại mua thêm một két bia mang lên phòng, uống đến mơ mơ màng màng rồi ngủ.
Nhưng mà người ngủ không phải Giang Chu, mà là Quách Vĩ.
Con hàng này ngáy quá to, giống như công nông đang chạy bên tai vậy.
Giang Chu không thể nào chịu nổi, liền ôm gối đi ra khỏi phòng.
Giờ này vẫn còn sớm, nên đi gõ cửa gian phòng nào đây?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo