Quý Văn Yến thì cảm thấy mình vẫn rất ủy khuất, nhất thời lại gào khóc to hơn.

    “Dương Hân, bà ngàn vạn lần đừng yêu đương với tên Quách Vĩ kia.”

    “Tôi đã nói rồi, chỉ có tình cảm chị em chúng ta là thật thôi, còn lại đều là giả hết.”

    “Tên đó còn dám gài bẫy cả tôi, sau này tuyệt đối sẽ không tốt với bà đâu.”

    Dương Hân gật đầu, nói mình biết rồi.

    Sau đó, cô quay sang nhìn nhân viên phục vụ, để họ mang biên lai đến.

    Lúc này, đám người vây xem ở bên ngoài vẫn chưa rời đi.

    Bọn họ đều ở đây để hóng hớt, muốn xem chuyện này sẽ phát triển ra sao.

    Một cô gái có thể ăn bao nhiêu?

    Cùng lắm cũng chỉ hết 500 đồng thôi.

    Vậy mà ông anh kia cũng cần phải trốn sao?

    Nhưng mà đây là con gái chứ không phải quả bóng rổ thật à?

    Trong tiếng nghị luận của mọi người, nhân viên liền đưa hóa đơn ra.

    “Xin chào, tổng cộng 3800 đồng, tiền mặt hay là quẹt thẻ?”

    “Bao. . .bao nhiêu. . .cơ?”

    “3800 đồng!”

    Dương Hân sửng sốt, tay cầm ví tiền lập tức cứng đờ.

    3800 đồng???

    Cô còn tưởng rằng mình nghe nhầm.

    Vì vậy đã thận trọng mà hỏi lại một caia.

    Kết quả vẫn không có gì bất ngờ, vẫn là 3800 đồng.

    Nhưng phí sinh hoạt một tháng của cô chỉ có 800 đồng, trong ví cô bây giờ còn không đủ số lẻ ý chứ!

    “Chỉ một bàn đồ ăn mà đắt như vậy sao?”

    Nhân viên phục vụ liên tục nói xin lỗi: “Những món kia đã được thanh toán rồi, chỉ hết 500, còn 3800 là tiền hải sản riêng.”

    Dương Hân quay đầu, nhìn về phía menu ở trên tường đối diện.

    Cua hơn 1 cân trở lên, 600 đồng một con.

    Cô nhớ Quý Văn Yến đã gọi tận hai con.

    Đáng sợ nhất là tôm hùm, dĩ nhiên tận 1200 đồng.

    Còn mấy thứ linh tinh khác nữa, cộng lại 3800 không sai chút nào.

    Cho đến bây giờ, Dương Hân cũng chưa bao giờ ăn loại hải sản này.

    Dù sao hoàn cảnh gia đình cô cũng khá bình thường, không có năng lực tiêu phí như vậy.

    Cho nên, cô còn tưởng những món này chỉ có giá như ngao sò ốc hến gì đó thôi.

    Nhưng Quý Văn Yến dĩ nhiên lại ăn hết 3800 đồng.

    Mà cô chỉ có 500 đồng trong ví.

    Nói cách khác, cô còn không trả nổi số lẻ.

    Giở phút này, cô đã hiểu tại sao bạn của Quách Vĩ lại muốn làm như vậy.

    Người ta mời khách ăn cơm chỉ tốn có 500 đồng, một người khách được mời gọi thêm một hai món cũng không có gì quá đáng, nhưng lại gọi thêm tận hơn ba ngàn đông, vậy thì còn có thể giải thích thế nào?

    Nói Quý Văn Yến chỉ là tham ăn?

    Nói Quý Văn Yến chỉ là không hiểu chuyện?

    Nói Quý Văn Yến chỉ đi theo mình, không nên phải trả tiền?

    Dương Hân đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật nực cười.

    Mình dựa vào cái gì để tức giận Quách Vĩ chứ?

    Nếu đổi lại là cô gặp phải chuyện như vậy, thì cô cũng sẽ tức điên người!

    Nhưng Quách Vĩ và bạn bè lại không nói một câu nào quá với cô cả.

    Trái lại thì bản thân cô, còn cảm thấy mình không sai dưới sự ồn ào của người khác.

    Đây có phải là rất nực cười không?

    Giờ phút này, cô muốn tìm cái lỗ để chui vào rồi!

    Cùng lúc đó, đám sinh viên đang hóng hớt ở bên ngoài cũng sợ ngây người.

    Bọn họ nhìn quả bóng rổ kia, trong lòng lập tức thấy sợ hãi.

    “3800? Con bà nó, ăn cơm chùa mà cũng có thể lên đến cảnh giới này sao?”

    “Phí sinh hoạt một tháng của tôi chỉ có 1000 thôi, cô bé này là heo à?”

    “Có lẽ cái bụng kia cũng là ăn cơm chùa mới có đấy.”

    “Quá kỳ lạ rồi, nếu như là tôi, tôi cũng sẽ không thanh toán đâu.”

    “Đây là yêu đương hay là chăn heo?”

    “Tôi còn tưởng chỉ có vài trăm đồng, xem ra cũng không thể trách ông anh kia được.”

    “Đương nhiên không thể, tôi ghét nhất là loại người ăn chùa như này.”

    Quý Văn Yến nghe thấy những lời này của mọi người thì lập tức lộ vẻ ngang ngược, nhưng cô ta cũng không nói gì, mà chỉ dùng ánh mắt để đe dọa mọi người.

    Cô ta là một mỹ nữ hơi béo chứ không phải heo! 3800 thì làm sao vậy?

    3800 cũng không có mà còn đòi yêu đương à?

    “Dương Hân, bọn họ mắng tôi kia, bà mau thanh toán đi, rồi chúng ta đi thôi.”

    Dương Hân yên lặng một lát rồi mới mở miệng: “Văn Yến, vì sao bà lại gọi mấy thứ đắt như vậy?”

    Quý Văn Yến sửng sốt: “Có người mời mà, đương nhiên phải ăn những món đó rồi, dù sao mình cũng có mất tiền đâu.”

    “Nhưng người ta cũng không mời bà mà?”

    “Chúng ta là bạn thân từ nhỏ, bà sẽ không trách tôi chứ?”

    “Tôi. . .”

    Quý Văn Yến hơi tức giận: “Mau trả tiền đi, đám người này đáng ghét quá.”

    Giang Chu nhìn đến đây thì nhịn không được mà thở dài.

    Hắn cảm thấy Dương Hân là một người tốt.

    Nếu như có thể ở cùng một chỗ với Quách Vĩ, thì hắn nhất định sẽ chúc phúc cho hai người.

    Chỉ là Quý Văn Yến này thật cmn đáng ghét.

    Người này giống như một con ký sinh trùng bám lên người bạn thân từ nhỏ vậy, nó đang không ngừng hấp thu dinh dưỡng, lại còn cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

    

0.19017 sec| 2402.773 kb