Trong một hẻm nhỏ hơi tối.

    Quách Vĩ và Dương Hân đứng đối diện nhau.

    Gió lạnh thổi qua, làm cho bầu không khí giữa hai người cũng bắt đầu đọng lại.

    “Tại sao lại như vậy? Sao lại bắt cô ấy trả tiền?”

    Quách Vĩ thở dài: “Chị à, em chỉ mời chị, chứ không mời Quý Văn Yến.”

    Dương Hân thấy hơi tức giận: “Vậy em cũng không thể gãi bẫy Văn Yến như vậy, cô ấy chỉ hơi tham ăn thôi mà.”

    “Nhưng mà lần nào em mời chị đi hẹn hò, thì cô ấy cũng có mặt, ăn còn nhiều hơn cả hai chúng ta, món nào đắt tiền thì gọi món đó.”

    “Chị hiểu rồi, cũng vì như vậy, mà hôm nay em mới làm vậy với Văn Yến?”

    Quách Vĩ thở dài: “Em chỉ muốn nói là, lần sau chúng ta có thể hẹn hò riêng không?”

    Dương Hân nhìn Quách Vĩ: “Lần sau chị sẽ nói với cô ấy, em không cần thiết phải làm như vậy mà.”

    “Chị nói còn ít sao? Quý Văn Yến có nghe không?”

    “Chị. . .”

    “Nếu như chị là cô ấy, chị sẽ đi theo hết lần này đến lần khác sao?”

    Dương Hân yên lặng.

    Nếu như cô là Quý Văn Yến, thì cô tuyệt đối sẽ không đi theo người khác để ăn cơm chùa.

    Đối với cô mà nói, thì đây là một chuyện rất mất mặt, còn đối những người khác, thì đó cũng là một loại quấy nhiễu.

    “Thật ra thì em mời Quý Văn Yến ăn cơm cũng không có gì, chỉ cần cô ta có trợ giúp cho tình cảm của chúng ta là được.”

    Quách Vĩ thở dài: “Nhưng mà em hỏi chị, co phải Quý Văn Yến vẫn luôn nói với chị là đừng hẹn hò với em không?”

    “Đúng. . .đúng là cô ấy đã nói như vậy.”

    “Giang Chu quả nhiên đã đoán đúng, Giang Chu nói là, nếu cậu ấy là Quý Văn Yến, thì cậu ấy cũng không muốn chúng ta xác định quan hệ yêu đương.”

    “Vì sao?”

    “Bởi vì chúng ta yêu đương rồi, cô ta nào có cớ gì để đi ăn cơm chùa chứ?”

    Sau khi nghe xong, Dương Hân yên lặng một lúc lâu, bỗng nhiên quay người rời đi.

    Cô biết, chuyện này là do Quý Văn Yến quá đáng.

    Nhưng cô vẫn vô cũng tức giận, Quý Văn Yến không hiểu chuyện, thích chiếm món lợi nhỏ, nhưng dù sao đó cũng là bạn từ nhỏ của cô mà.

    Quách Vĩ để Quý Văn Yến ở lại tính tiền thì cũng rất quá đáng.

    Cô còn cảm thấy, mình đã nhìn nhầm Quách Vĩ.

    Có chuyện gì thì cũng có thể nói chuyện mà, cần gì phải dùng loại thủ đoạn này chứ?

    “Dương Hân, chị đi đâu?”

    “Chị đi trả tiền cho Quý Văn Yến, quan hệ của chúng ta để nói sau đi.”

    Cùng lúc đó, Giang Chu đứng ở ngoài hẻm cũng quay đầu lại.

    Dương Hân liếc mắt nhìn Giang Chu một cái, rồi đi qua như kiểu không quen biết.

    “Chị có biết bữa cơm này bao nhiêu tiền không?” Giang Chu lẳng lặng nhìn Dương Hân, bỗng nhiên mở miệng hỏi.

    Dương Hân quay người, cắn răng nói: “Mặc kệ là bao nhiêu tiền thì tôi cũng tự trả, không liên quan gì đến các cậu.”

    “Tự trả? Vậy sao trước kia chị không nói những lời này?”

    Quách Vĩ chạy đến: “Trước kia chị ấy cũng nói rồi, nhưng tôi không nói cho chị ấy là bao nhiêu tiền.”

    Giang Chu nhìn cậu ta: “Ông không nói, thì sao chị ấy biết con heo kia đã ăn bao nhiêu tiền?”

    “Đủ rồi!” Viền mắt Dương Hân đỏ bừng: “Một bữa cơm có thể xài bao nhiêu tiền chứ? Các cậu còn định nhục nhã cô ấy như nào nữa?”

    Cùng lúc đó, chung quanh bỗng nhiên có một đám người vây vào xem.

    Dù sao nơi này cũng là phố ẩm thực, chung quanh có rất nhiều học sinh sinh viên.

    Mà đám người này lại rất thích xem mấy trò náo nhiệt giữa nam và nữ này.

    “Có chuyện gì thế nhỉ? Sao mà to tiếng thế?”

    “Nghe nói là hẹn hò, cô gái kia dẫn bạn mình theo.”

    “À? Chỉ vì chuyện này mà cũng cãi nhau? Ông anh này cũng quá keo kiệt rồi.”

    “Đúng thế, dẫn theo một người bạn thì có thể ăn bao nhiêu chứ? Có cần thiết phải cãi nhau không?”

    “Người như vậy mà còn đòi tìm bạn gái, nực cười.”

    Quách Vĩ nghe thấy những lời nghị luận chung quanh thì lập tức cúi đầu xuống.

    Mà Dương Hân thì cảm thấy mình không sai.

    Trước kia, cô vẫn có ấn tượng rất tốt với Quách Vĩ, nhưng bây giờ xem ra, cô đúng là đã nhìn nhầm người rồi.

    “Tất cả câm miệng, liên quan gì đến các người? Ăn no dửng mỡ à?” Giang Chu mắng đám người vây xem một câu, lại nhìn về phía Dương Hân: “Đi thôi, chị đã muốn trả tiền thì đi trả thôi.”

    Quách Vĩ ngẩng đầu lên: “Giang Chu, hay là tôi. . .”

    “Ông cmn có tiền trả không? Nếu cô ấy đã muốn thì để cô ấy trả.”

    Dương Hân liếc mắt nhìn Quách Vĩ, rồi bước vào nhà hàng.

    Lúc này, Quý Văn Yến đang ngồi dưới đất mà khóc lóc ôm xòm.

    Dưới cái nhìn của cô ta, thì cô ta chỉ cọ một bữa cơm của bạn bè mà thôi, dựa vào cái gì mà bắt cô ta trả tiền.

    Dù có làm to chuyện, thì cô ta cũng là người được mời mà.

    Người khác muốn theo đuổi bạn từ nhỏ của cô ta, vậy không cho cô ta ăn no thì làm sao có thể cướp đi?

    Cùng lúc đó, Dương Hân đi vào, kéo Quý Văn Yến dậy.

    “Dương Hân, bà về rồi?”

    “Văn Yến, được rồi, đừng khóc, hết bao nhiêu tiền để tôi trả cho bà.”

    Dương Hân móc ví tiền của mình ra, chuẩn bị trả tiền.

    

0.09262 sec| 2405.609 kb