Quý Văn Yến lại đưa một con tôm cho Giang Chu: “Anh đẹp trai, cậu nếm thử đi, tự tôi bóc vỏ đấy.”
“Không cần không cần, chị mau ăn đi, tôi sợ chị bị đói.”
“Làm sao ai cũng khách khí với mình như vậy chứ?”
Quý Văn Yến lẩm bẩm một câu, lại tiếp tục nhét đầy miệng.
Giang Chu mỉm cười, nhìn Quý Văn Yến: “Chị Quý Văn Yến này, tôi có một vấn đề muốn hỏi chị.”
Quý Văn Yến tỏ vẻ thẹn thùng: “Sao rồi, cảm thấy hứng thú với tôi rồi à?”
“Không phải, tôi chỉ muốn biết, sao chị lại ăn đến mập như vậy?”
Lời này vừa dứt, phòng ăn lập tức yên tĩnh lại.
Ngay cả Quý Văn Yến cũng dừng động tác, biểu cảm cũng đọng lại.
“Tôi. . .tôi chỉ là một mỹ nữ hơi béo thôi, sao cậu lại nói như vậy chứ?”
“Xin lỗi xin lỗi, là tôi dùng từ không chính xác, nhưng mà con gái hơi béo một chút cũng rất đáng yêu.”
“Ừm, vậy còn tạm được.”
“Nào nào, mỹ nữ hơi béo, cọ (cơm) nhiều một chút, à không đúng, ăn nhiều một chút.”
Giang Chu đứng lên, bóc tôm bóc cua giúp Quý Văn Yến.
Quý Văn Yến cũng không khách khí, đến con nào hết con đấy.
Có anh đẹp trai bóc tôm lột cua cho mình ăn, chuyện này thoải mái hơn tự mình làm nhiều.
Những người khác nhìn thấy cảnh này thì đều ngu người.
Nhất là Sở Ngữ Vi, dường như nàng bỗng nhiên hiểu ra, vì sao Giang Chu lại từ chối mình.
Thì ra là do cân nặng của mình không đủ sao?
Mặt Tô Nam cũng hiện lên vẻ khó tin.
Sao ông chủ nhà mình có thể ra tay với cả loại này được chứ?
Một lát sau, bữa cơm cũng kết thúc.
Mặt Quách Vĩ trắng bệch nhìn một bàn đầy vỏ tôm cua ghẹ. . .
“Giang Chu, ông nhất định phải giúp tôi đấy.”
Giang Chu tiến lại gần bên tai cậu ta: “Ông dẫn mọi người đi xuống đi, khi xuống đó thì ông chỉ trả tiền những món mà chúng ta đã gọi thôi.”
Quách Vĩ trợn tròn mắt: “Làm sao thế được? Nhà hàng sẽ không đồng ý đâu.”
“Không sao, tôi sẽ hi sinh sắc đẹp để giữ quả bóng rổ này lại, ông cứ nói với bọn họ là, ai gọi những món hải sản đó, thì người đấy trả tiền.”
“Anh em tốt, ông hi sinh cũng quá lớn rồi!”
Giang Chu vỗ vỗ vai cậu ta: “Nhưng mà biện pháp này chỉ trị ngọn chứ không trị gốc, hiểu không?”
Quách Vĩ sửng sốt một chút: “Vậy tôi phải làm sao bây giờ?”
“Tôi chỉ giúp ông đẩy quả bóng rổ này đi, khi ông ra ngoài thì tìm một chỗ rồi nói rõ ràng với Dương Hân đi.”
“Chẳng may. . .chẳng may Dương Hân trách tôi thì sao?”
“Tôi thấy bà chị này cũng không phải người không nói đạo lý đâu, cô ấy sẽ hiểu thôi.”
“Được rồi.”
Quách Vĩ hít sâu một hơi, nhìn về phía đám người: “Chúng ta ăn xong rồi, đi xuống thôi?”
Dương Hân gật đầu: “Được, đi xuống thôi.”
Mấy người đứng dậy, lần lượt chuẩn bị rời khỏi phòng.
Đúng lúc này, Giang Chu nhìn về phía Quý Văn Yến.
“Yến béo, à nhà, Văn Yến, chúng ta trò chuyện thêm một lát đi, để họ đi trước nhé?”
Quý Văn Yến cắn môi, ánh mắt lập lòe: “Trò chuyện riêng à? Vậy không hay lắm đâu!”
“Ồ, vậy thì tôi, tôi còn đang định nói với chị vài chuyện.”
“Đừng đừng đừng, tôi nói đùa thôi, vậy. . .Dương Hân, mọi người cứ đi trước đi.”
Dương Hân hơi sững sờ, còn muốn nói cái gì nữa, kết quả là chưa kịp há mồm, thì đã bị Quách Vĩ kéo ra khỏi phòng.
Lúc này, Tô Nam, Sở Ngữ Vi và Mục Tiêu Tiêu đều nhìn chằm chằm vào Giang Chu, trong mắt còn có bi phẫn, khinh bỉ. . .
Người này. . . không sợ quá nhiều mỡ sẽ ngấy à?!
Không biết xấu hổ, cặn bã nam!
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại Giang Chu và Quý Văn Yến.
Hai người ngồi đối diện nhau, nhìn vào mắt nhau.
“Anh đẹp trai, có phải cậu muốn theo đuổi tôi không? Tôi cũng không dễ theo đuổi đâu nha.”
Theo đuổi?
Tôi đuổi theo, chị di chuyển nổi không?
Giang Chu ho khan một tiếng: “Tôi và chị chơi một trò chơi nhé, thế nào?”
Quý Văn Yến nhịn không được mà hờn dỗi: “Đám con trai các cậu đều tán tỉnh con gái như vậy à? Động một tí là chơi game?”
“Tôi cũng chưa từng yêu đương, cho nên chỉ biết mấy chiêu này.”
“Chơi cũng được, nhưng cậu đừng nói là thắng thì sẽ hôn tôi nhé, tôi không phải người dễ dãi đâu.”
Giang Chu hít một hơi thật cmn sâu: “Được . . . Tuyệt đối không. . .”
Quý Văn Yến hừ một tiếng: “Vậy cậu nói đi, cậu muốn chơi cái gì?”
“Biến hình!’
“Biến hình?”
Giang Chu gật đầu: “Tôi sẽ đi ra ngoài, một phút sau sẽ trở về với dáng vẻ khác.”
Mặt Quý Văn Yến đầy khó hiểu: “Dáng vẻ khác là sai?”
“Chị không cần hỏi, dù sao nếu chị thắng, thì tôi sẽ theo đuổi chị.”
“Thật không? Cậu đừng nuốt lời nhé.”
Giang Chu gật đầu, kéo cửa đi ra khỏi phòng.
Hắn đi đến trước quầy thu ngân.
“Phòng số 25 sắp đi rồi, mau đi thanh toán.”
“Ồ, được rồi!”
Giang Chu châm điếu thuốc, tựa vào cửa rít vài hơi.
Nhưng lúc này, trên tầng trên truyền xuống một tiếng rít gào.
“Tính tiền? Bọn họ mời tôi ăn cơm, tại sao tôi phải trả tiền?”
“Chị tránh ra, tôi muốn tìm người kia, cậu ta đã lừa tôi.”
“Từ xưa đến nay, bản tiểu thư ăn cơm chỉ dựa vào mặt, chưa bao giờ phải trả tiền.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo