Quách Vĩ thở dài: “Tôi cũng không thể để Dương Hân trả tiền mà.”
“Nói như vậy, những lần ăn cơm trước, ông đều không cho Dương Hân xem hóa đơn?”
“Cho xem làm gì, quá ra vẻ.”
Giang Chu gật đầu: “Cơm nước xong xuôi thì ông đừng nói gì, cứ để tôi.”
Quách Vĩ nuốt nước miếng: “Ông sẽ không làm hỏng chuyện của tôi đấy chứ?”
“Không đâu, tôi chỉ cho quả bóng rỗ kia một bài học thôi.”
Trong khi hai người nói chuyện, biểu cảm của Dương Hân đã trở nên hơi khó chịu, bởi vì cô phát hiện, tất cả mọi người trong phòng đều đang nhìn Quý Văn Yến.
Mà Quý Văn Yến thì vẫn cứ nhét thức ăn đầy miệng giống như không phát hiện ra điều này vậy.
Dương Hân cũng biết, mình dẫn Quý Văn Yến theo là không hay lắm, hơn nữa, cô cũng nói với Quý Văn Yến rất nhiều lần rồi, rằng Quách Vĩ không thích như vậy.
nhưng Quý Văn Yến cũng có lý do ngụy biện của mình.
Quý Văn Yến nói, Dương Hân không dẫn cô ta đi ăn cơm cùng, vậy chính là không coi cô ta làm bạn, còn nói hai người từ xa lên Thượng Kinh học cũng không dễ dàng gì.
Cô ta không phải tham ăn, cũng không tham chiếm muốn lợi nhỏ, mà là sợ Dương Hân yêu đương thì sẽ không có thời gian chơi với cô ta.
Dương Hân nghe những lời nói này, thì cũng không có biện pháp gì tốt hơn.
Thế nhưng ngày hôm nay, Quý Văn Yến vẫn cứ làm theo ý mình ở trước mặt bạn bè của Quách Vĩ, khiến cho Dương Hân rất bất đắc dĩ.
Cùng lúc đó, Giang Chu đá Sở Ngữ Vi một cái, Sở Ngữ Vi liếc mắt nhìn hắn, lập tức hiểu ra.
“Chị Dương, em là Sở Ngữ Vi, là bạn học cấp ba của Quách Vĩ, rất hân hạnh được gặp chị.”
Dương Hân khẽ thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: “Chị là Dương Hân, học ngành văn học.”
Hai mắt Tô Nam sáng lên: “Em cũng học văn học, em là Tô Nam, học đại học Thượng Kinh.”
“Mọi người đều là sinh viên đại học Thượng Kinh à?”
Tô Nam gật đầu: “Chỉ có bạn học Sở là học ở Thanh Bắc.”
Dương Hân hiện lên vẻ ước ao: “Thượng Kinh và Thanh Bắc đều rất khó vào, không ngờ mọi người đều lợi hại như vậy.”
Giang Chu khoát tay: “Nếu không phải Quách Vĩ bỏ lỡ buổi kiểm tra nghe Tiếng Anh vì bận đỡ bà cụ qua đường, thì cậu ấy cũng không kém đâu.”
“Thật vậy sao? Quách Vĩ, em cũng quá giỏi rồi.”
“Đúng. . .đúng vậy, con người của em rất có lòng thương người.”
Sau khi nói xong, chính Quách Vĩ cũng không tin.
Đúng là đại ca Giang, thi kém mà cũng có thể chém gió thành như vậy?
“Thượng Kinh và Thanh Bắc à, có phải bên đó có rất nhiều trai đẹp không?”
Quý Văn Yến bỗng nhiên chen vào nói: “Tôi cũng muốn tìm bạn trai, nhưng lại không nhìn trúng đám con trai ở đại học công nghệ thông tin này, mọi người có bạn bè gì không?”
Sở Ngữ Vi mỉm cười: “Đám con trai trường trường tôi không thích chơi bóng rổ.”
“Tôi nói là bạn trai, ai bảo chơi bóng rổ?”
“Ồ, tìm bạn trai à, tôi cho rằng, đám con trai bên Thanh Bắc, chưa chắc đã xứng với chị đâu.”
Quý Văn Yến làm ra vẻ mặt đáng yêu: “Nói vậy cũng đúng, dù sao tôi cũng đáng yêu và hoạt bát như vậy cơ mà.”
Đây cmn phải uống bao nhiêu rồi chứ?
Giang Chu nhịn không được mà đỡ cằm của mình.
Nói thật, cao thấp béo gầy cũng không sao cả.
Quan trọng là tính cách của cô nàng này cũng thật sự quá kỳ lạ rồi.
“Đúng rồi, cậu đẹp trai kia tên gì vậy? Còn còn chưa tự giới thiệu đâu.”
Giang Chu bị điểm danh, cả người liền run lên: “Tôi? Tôi là hạng người vô danh, không đáng nhắc đến.”
Quý Văn Yến cười duyên một tiếng: “Tôi cảm thấy cậu rất cao đấy, có bạn gái chưa?”
“Tạm thời còn chưa có bạn gái.”
“Đại học Thượng Kinh nhiều con gái như vậy, thế mà cậu vẫn không tìm được sao?”
Giang Chu liếc nhìn Sở Ngữ Vi: “Tôi có yêu cầu tương đối cao, không chấp nhận tạm bợ.”
Quý Văn Yến ồ một tiếng: “Vậy cậu cũng giống tôi đấy, hay là chúng ta add QQ nhé?”
“Chuyện này. . .cũng không đến mức đó mà.”
“Đừng xấu hổ, một cô gái yếu đuối như tôi mà còn chủ động rồi này.”
Cô gái yếu đuối. . .
Giang Chu nhịn không được mà xoa xoa vòng eo của mình.
Bắp đùi của Quý Văn Yến này, còn to hơn cả eo của hắn.
Dương Hân ho khan một tiếng: “Giang Chu người ta không muốn thì bà cũng đừng làm khó người ta.”
Quý Văn Yến không tin: “Cậu ấy chỉ xấu hổ thôi, tôi đã thấy rất nhiều người như vậy rồi.”
Sở Ngữ Vi nghe đến đây thì không nhịn được mà hỏi một câu: “Có rất nhiều con trai như vậy à?”
“Đúng thế, tôi vừa tán tỉnh vài câu, thì bọn họ đã khoát tay nói xấu hổ rồi.”
“Ồ, thì ra là như vậy.”
Quý Văn Yến nâng cằm: “Có đôi khi, quá đáng yêu cũng không tốt lắm, mọi người thấy đúng không?”
Mấy người lập tức gật đầu, hy vọng chủ đề này kết thúc càng nhanh càng tốt.
Một lát sau, những món hải sản đã được mang lên bàn.
Tôm cua ghẹ bề bề ba ba gì đó đều có. . .
“Mọi người đều dị ứng với hải sản đúng không? Vậy tôi không khách khí nữa.”
Quý Văn Yến trực tiếp cầm con bề bề lên, cắt vỏ, bắt đầu ăn uống thả cửa.
“Cũng không tệ, Dương Hân, bà nếm thử xem.”
Dương Hân khoát tay: “Tôi ăn món khác là được rồi.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo