Chương trước
setting
Chương sau

    Sau khi cô gái đi vào thì nhìn quanh một chút.

    Biểu cảm nhất thời có chút hơi kinh ngạc khi nhìn thấy mọi người, cô không ngờ trong phòng lại có những người khác nữa.

    Vì vậy, cô lập tức trở nên khẩn trương, còn nhìn thoáng qua về phía ngoài cửa.

    “Giới thiệu cho mọi người một chút, đây là đàn chị tôi quen ở trong câu lạc bộ văn học của trường, tên là Dương Hân.”

    Mặt Quách Vĩ đã đỏ bừng, có chút không dám nhìn vào mắt người ta.

    Tên này còn tham gia câu lạc bộ văn học?

    Giang Chu liếc mắt nhìn cậu ta một cái.

    Nếu không phải hắn quá hiểu Quách Vĩ, thì có lẽ hắn cũng tin!

    Chẳng qua là, cái trang bức này cũng rất có văn hóa đấy nhỉ

    Lần sau có thể học một ít.

    Lúc này, hình như Dương Hân hơi khẩn trương: “Sao có nhiều người thế?”

    Quách Vĩ nhức đầu: “Hai vị này là bạn học cấp ba của em, hôm nay tiện đường qua thăm em.”

    “Ồ, vậy em ngồi với bạn đi, chị không biết, bằng không sẽ không đên làm phiền mọi người.”

    “Đừng mà, em gọi chị đến là để giới thiệu mọi người với nhau mà.”

    Vừa dứt lời, Dương Hân bỗng nhiên bị một người đẩy vào trong phòng.

    Ngay sau đó, một quả cầu mặc áo len màu hồng ở phía sau Dương Hân cũng đi vào theo.

    Quả cầu chỉ là từ để hình dung thôi, thật ra người ta là một cô gái.

    Thân cao 1m5, cân nặng 150 cân.(75 kg)

    Chỉ là động tác rất linh hoạt, chỉ dùng chưa đến hai giây là đã chui vào phòng.

    Khóe mắt Giang Chu còn bị người này làm cho run lên, hắn còn tưởng rằng có đạn pháo tập kích nơi này.

    “Sao lại không tham gia? Hải sản ở Đại Tửu Lâu nha, bình thường nào có được ăn chứ.”

    Cô gái mập mạp nói xong liền kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Sở Ngữ Vi.

    Dương Hân thì thấy hơi ngượng ngùng: “Đây là bạn của tôi, Quý Văn Yến, rất xin lỗi mọi người.”

    Quý Văn Yến gật đầu: “Tôi và Dương Hân chơi với nhau từ nhỏ đến giờ, mọi người nhờ Dương Hân ăn cơm, chính là mời tôi ăn cơm.”

    “Văn Yến. . . Chính là như vậy, mọi người đừng để ý.”

    “Đúng thế, tính cách của tôi chính là tùy tiện như vậy, nhưng bình thường thì mọi người vẫn nói tôi rất đáng yêu.”

    Rất đáng yêu. . .

    Mọi người đều nhìn lẫn nhau.

    Nếu nói dáng dấp đáng yêu thì cũng được, dù sao ít nhiều thì tròn tròn cũng dính vào cái chữ đáng yêu này.

    Như Doraemon cũng rất đáng yêu nè.

    Lúc này, Quý Văn Yến quét mắt nhìn mặt bàn, khuôn mặt béo lại hơi co lại.

    “Sao đến nơi này mà không gọi hải sản? Tất cả đều là đồ chạy trên mặt đất thì ăn cái gì? Gọi thêm một chút đi!”

    Dương Hân liếc nhìn Quý Văn Yến một cái: “Văn Yến, như vậy được rồi, ăn hải sản gì chứ!”

    “Có người mời khách thì sợ cái gì? Đừng khách khí, đưa menu cho tôi.”

    Luscn ày, Giang Chu tiến lại gần Quách Vĩ: “Theo đuổi người nào? Yến béo này à?”

    Mặt Quách Vĩ đỏ lên: “Đương nhiên là Dương Hân rồi, chẳng qua là, lần nào tôi hẹn cô ấy ra ngoài, thì Quý Văn Yến này cũng đi theo.”

    “Cái bóng đèn này công suất cũng lớn đấy nhỉ.”

    “Tôi đã nói với Dương Hân mấy lần rằng đừng dẫn cô ta theo nữa, nhưng Dương Hân nói là Quý Văn Yến không đồng ý.”

    Giang Chu khẽ nhíu mày: “Như vậy mà cũng được? Bọn ông yêu đương hay là chơi bóng rổ vậy?”

    Quách Vĩ cũng khóc không ra nước mắt: “Lần nào cô ta xuất hiện, cũng ăn nhiều hơn cả hai bọn tôi cộng lại, lần này tôi lại phải đổ máu rồi.”

    “Quả cầu này rõ ràng là đi ăn uống miễn phí mà.”

    “Cô gái này chứ?”

    “Tôi không thể dùng từ này để hình dung cô ta được.”

    “Nhưng mà tôi cũng hết cách, da mặt người này qua dầy.”

    Giang Chu bỗng nhiên nghĩ đến cái gì: “Dương Hân đồng ý để ông theo đuổi chưa?”

    “Lần trước tôi đã tỏ tình ở dưới ký túc xá, hình như cô ấy rất do dự.”

    “Chưa bằng lòng đúng không? Ông không cảm thấy là do Quý Văn Yến ở bên cạnh thổi gió quạt lửa à?”

    Quách Vĩ trợn tròn mắt: “Không thể nào, tôi mời cô ta ăn nhiều như vậy, cô ta còn không nói tốt cho tôi à?”

    Giang Chu yên lặng một chút: “Tôi cảm thấy như vậy, nếu như tôi là quả cầu này, có thể tôi sẽ sợ hai người yêu đương xong thì tôi sẽ không được ăn cơm chùa nữa.”

    Cùng lúc đó, Quý Văn Yến lại cầm menu gọi một đống hải sản.

    “Văn Yến, đừng gọi, ăn những món trên bàn là được rồi.”

    “Dương Hân, sao bà lại như vậy, đã đến đây tất nhiên là phải ăn hải sản rồi.”

    Sở Ngữ Vi yên lặng một lát: “Hay là đừng gọi, tôi bị dị ứng với hải sản.”

    Tô Nam gật đầu: “Tôi cũng bị dị ứng hải sản, ăn vậy là được rồi.”

    “Đúng đấy Văn Yến, người ta bị dị ứng hải sản, gọi lên cũng không có người ăn.”

    Dương Hân nhìn thoáng qua Quý Văn Yến.

    “Không ai ăn thì tôi ăn, không sợ thừa đâu.”

    Quý Văn Yến chớp mắt vài cái, đưa thực đơn đã chọn xong cho nhân viên phục vụ.

    Tất cả mọi người trong phòng nhìn thấy cảnh này đều không nói gì.

    Lúc này, Quách Vĩ tiến lại gần bên tai Giang Chu: “Đại ca, nếu tôi không đủ tiền, ông cho tôi mượn một ít nhé.”

    Giang Chu yên lặng một lát: “Tôi cho ông cũng được thôi, nhưng ông không cảm thấy hai người kia thật sự rất quá đáng sao?”

    “Chuyện này không liên quan đến Dương Hân, là do Quý Văn Yến kia thôi.”

    “Vậy ông cung phải nói rõ ra chứ, rốt cuộc là ông theo đuổi con gái, hay là chăn heo?”

    

0.08918 sec| 2412.344 kb