Chương trước
setting
Chương sau

    Tô Nam móc gói bánh quy ở trong túi ra, chuẩn bị lót dạ một chút.

    Kết quả không cẩn thận, để lộ đôi lỗ tai mèo ở trong túi ra.

    Mục Tiêu Tiêu nhìn thấy thế, ánh mắt lập tức trở nên quái dị.

    “Tô Nam.”

    “Ừm? Sao vậy?”

    Mục Tiêu Tiêu nhỏ giọng nói: “Tối nay em muốn giao lưu sâu hơn với ông chủ à?”

    Tô Nam lập tức phát hiện lỗ tai mèo của mình bị lộ rồi: “Không. . . không nên nói bậy, đây là kẹp tóc của em.”

    “Thôi đi, dù sao chị cũng hơn em hai tuổi, có gì mà không hiểu chứ?”

    “Chị biết cái gì, em và tên khốn kia không có gì cả.”

    Mục Tiêu Tiêu mặt đầy không tin: “Chẳng trách ông chủ lại thích em như vậy, rốt cuộc chị cũng biết nguyên nhân rồi.”

    Tô Nam mở to hai mắt: “Anh ta thích em lúc nào rồi hả? Anh ta chỉ biết nghiền ép em mà thôi!”

    “Xem đi, nói thật rồi này!”

    “Ý em là nghiền ép trong công việc, chị đừng có đoán mò nữa, được không?”

    Giang Chu nghe tiếng liền bu lại: “Đoán mò gì thế? Tôi cũng muốn biết.”

    Mục Tiêu Tiêu chỉ chỉ vào cái túi của Tô Nam: “Trong này có váy và cả lỗ tai mèo.”

    “Thật hay giả?”

    “Thật, tôi vừa nhìn thấy xong.”

    Giang Chu nhìn Tô Nam đang đỏ ửng cả mặt: “Không phải cô nói sẽ không nhảy múa cho tôi xem sao?”

    Tô Nam tằng hằng một cái: “Tôi cầm nhầm quần áo, không cẩn thận thôi.”

    “Nhóc con, ngoài miệng nói không muốn, thân thể lại rất thành thực.”

    “Chỉ là không cần thận mà thôi, hỏi nữa cũng là như vậy.”

    Mục Tiêu Tiêu khẽ nhíu mày: “Nhảy múa? Những thứ này là dùng để nhảy múa à?”

    Giang Chu nhìn Mục Tiêu Tiêu: “Đúng thế, bằng không thì sao?”

    “Ồ, vậy tôi hiểu lầm rồi, ngại quá, hì hì.”

    Tô Nam hiện lên vẻ giận dữ, như muốn xé Mục Tiêu Tiêu ra vậy.

    Mà vẻ mặt Giang Chu thì như kiểu anh hùng có chung ý kiến vậy, dường như còn đang nghĩ đến chuyện gì cực kỳ tuyệt vời.

    Cùng lúc đó, Sở Ngữ Vi cùng mặt đầy tò mò và bu lại.

    Bởi vì nàng phát hiện ba người này đều đang cười.

    “Thứ gì thú vị thế?”

    “Không có gì, chuyện của người lớn, trẻ con không nên hỏi nhiều.”

    Giang Chu đẩy cái đầu nhỏ của Sở Ngữ Vi ra, lại che túi của Tô Nam.

    Cái đồ chơi này quả thực là rất dễ gây hiểu lầm không cần thiết.

    Mục Tiêu Tiêu vừa rồi chính là một ví dụ.

    Không ai sẽ tin rằng, bộ quần áo đó chỉ dùng để nhảy múa.

    Chẳng may có người nhìn thấy, nhất định sẽ cho rằng hắn có sở thích kỳ lạ.

    Nếu như để Sở Ngữ Vi nhìn thấy, nàng không ăn giấm mới là lạ.

    Đây chính là tính cách của nàng, không bao giờ sửa được.

    Giang Chu vẫn tin tưởng vững chắc là, cô bé này vẫn đang giả vờ ngoan ngoãn, ngày nào nàng cảm thấy nàng thật sự bạn gái của mình, thì linh hồn ngạo kiều của nàng sẽ lập tức khôi phục.

    Cho nên Giang Chu cũng không ngốc, hắn vẫn luôn xử lý lạnh với nàng.

    “Sao Quách Vĩ vẫn chưa đến, đói chết mất.”

    Qua nửa ngày, cái bụng của Sở Ngữ Vi cũng đã kêu lên.

    Mấy người Giang Chu cũng không hơn gì, bụng cũng đói đến lép xẹp.

    Lúc này, mấy món ăn mà mọi người gọi đã được mang lên, chỉ thiếu Quách Vĩ và đàn chị của cậu ta thôi.

    Nhưng chờ mãi chờ mãi, vẫn không thấy bóng người đâu.

    Nếu như chỉ có một mình Quách Vĩ, thì Giang Chu còn lâu mới chờ đợi như vậy.

    Nhưng còn có người yêu của Quách Vĩ, cho nên Giang Chu vẫn phải đợi.

    Lại chờ thêm vài chục phút, rốt cuộc Quách Vĩ cũng chạy đến.

    Cậu ta tìm Mục Tiêu Tiêu để mượn gương và lược, chỉnh sửa lại đầu tóc một chút, sau đó lại xin Giang Chu một điếu thuốc, kẹp vào sau tai.

    “Ông muốn giả dạng tổng tài bá đạo à?”

    Quách Vĩ hơi khẩn trương: “Làm sao, không giống à?”

    Giang Chu lắc đầu: ‘Chỉ giống mấy ông chủ than đá vừa vào thành, đúng là có chút tiền nhưng lại rất quê mùa, nhưng mà ông còn thiếu một chút.”

    “Thiếu chỗ nào?”

    “Ông là một tên nghèo nha.”

    Quách Vĩ lập tức xì hơi: “Vậy phải làm sao bây giờ? Chị ấy sắp đến rồi!”

    Giang Chu lấy điếu thuốc sau tai cậu ta xuống: “Thích một người cũng không phải như vậy, đóng kịch rất mệt mỏi, cứ tự nhiên đi.”

    “Thật sao?”

    Ba cô gái nghe thế liền dồn dập gật đầu.

    Nếu như là một người rất giỏi trang bức thì còn đỡ, nhưng nếu như là Quách Vĩ thì vẫn nên thôi đi.

    Thà thể hiện mặt chân thực của mình thì còn được người ta yêu thích hơn.

    Đúng lúc này, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

    Quách Vĩ đứng bật dậy, mặt cũng đã đỏ lên.

    Giang Chu thấy thế liền kinh ngạc.

    Bình thường tên nhãi này khoác lác cũng không ngây thơ như vậy mà?

    Nhưng vào lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị người đẩy ra.

    Mọi người dồn dập quay đầu nhìn qua đó.

    Đây là một cô gái có dung mạo rất thanh tú, mặc một chiếc áo sơ mi trắng bằng lụa, chiều cao khá bình thường, nhưng cũng không kém Quách Vĩ là mấy.

    “Chị đến rồi? Mau, mau ngồi đi.”

    Quách Vĩ đứng lên, hết sức ân cần mà kéo một cái ghế ra, còn tiện tay dùng ống tay áo để lau mặt ghế.

    Lúc này, cậu ta cho người khác cảm giác như là một tên tiểu nhị mệt nhọc, chứ không phải một người mời khách ăn cơm.

    

0.09654 sec| 2413.031 kb