Chương trước
setting
Chương sau

    Sáng sớm hôm sau.

    Giang Chu đi đến phòng làm việc trước.

    Hắn phân phối nhiệm vụ cho mấy người phụ trách các tổ, lại thông báo mấy biện pháp xử lý vài tình trạng khẩn cấp.

    Sau đó, Giang Chu liền lái xe đi đón Tô Nam và Mục Tiêu Tiêu.

    Tô Nam đã chờ ở dưới ký túc xá, nàng còn cầm theo một cái túi màu đen.

    Giang Chu muốn nhìn xem bên trong có gì, kết quả bị nàng đỏ mặt đánh cho một trận.

    “Khốn khiếp, rình coi bí mật của người khác.”

    “Không cho xem thì không xem, cùng lắm thì là quần lót gì đó thôi, có mang váy lolita theo không?”

    “Không mang, anh còn muốn tôi nhảy múa cho anh xem ở khách sạn? Nằm mơ đi thôi!”

    Giang Chu thở dài thất vọng, lại lái xe đến ký túc xá học viện thương mại.

    Hành lý của Mục Tiêu Tiêu đã ở dưới, nhưng lại không thấy người đâu.

    Đợi một lát, Mục Tiêu Tiêu mới chạy từ trên xuống, còn ôm một quả sầu riêng trong lòng.

    “Tôi mang hoa quả theo để chúng ta ăn ở trên đường.”

    Giang Chu liếc nhìn cái xe của mình: “Nếu như cô dám ăn cái này ở trên xe tôi, thì tôi sẽ ném cô vào cốp sau đấy.”

    “Sao lại thế, cái này ăn rất ngon mà.”

    “Vốn muốn tăng chức cho cô lên tổ trưởng, bây giờ nghĩ lại vẫn nên thôi đi.”

    Mục Tiêu Tiêu mở to hai mắt mà nhìn: “Vì sao?”

    “Bởi vì tôi không thích con gái ăn shxt.”

    Giang Chu phàn nàn một câu, liền lái xe đến cổng trường đại học Thanh Bắc.

    Lúc này, Sở Ngữ Vi đang mòn mỏi chờ mong đứng ở ven đường.

    Hôm nay nàng mặc một chiếc váy trắng, trên đầu còn có cái mũ rộng vành, dáng yêu yểu điệu cùng khuôn mặt xinh đẹp đã hấp dẫn một đám người qua đường.

    “Mang thẻ căn cước chưa?”

    “Có mang, ở khách sạn nên chắc chắn phải mang rồi.”

    Giang Chu quay đầu liếc mắt nhìn Mục Tiêu Tiêu và Tô Nam: “Hai người có mang không?”

    Hai người trăm miệng một lời: “Anh nhắc đến 800 lần rồi, tất nhiên là mang rồi.”

    “Vậy là tốt rồi, dù sao tôi cũng không mang, tối nay các cô thương lượng đi, xem ai sẽ ngủ với tôi.”

    “Đi tìm chết đi, cặn bã nam, nghĩ hay lắm.”

    Hai cô bé ngồi sau đều đỏ mặt lên, còn cầm gối ôm để ném vào Giang Chu.

    Nhưng hai mắt của Sở Ngữ Vi lại sáng lên như đang nghĩ cái gì đó.

    Trên đường đi, mấy người liền tự giới thiệu.

    Tô Nam và Sở Ngữ Vi đã từng gặp mặt, ngay tại nhà hàng tây Cá Voi.

    Mục Tiêu Tiêu thì giới thiệu mình là nhân viên tổ thị trường.

    Lần này đi công tác để mạ vàng, trở về sẽ được thăng chức làm tổ trưởng.

    Sở Ngữ Vi hỏi vì sao?

    Mục Tiêu Tiêu liền giải thích, phim trên ti vi đều diễn như vậy.

    Mà Giang Chu thì liếc mắt, thầm nói mấy người này quá lắm lời.

    Khi đến đại học công nghệ thông tin thì đã là xế chiều.

    Dù sao bọn họ cũng đi từ phía nam thành phố đến phía bắc thành phố, trên đường còn tắc đường rất lâu, nhất là khu vực nội thành thì còn bị tắc tận ba tiếng, bọn họ còn bị một bà lão chống gậy vượt qua.

    Kết quả, đến cửa đại học công nghệ thông tin thì mặt trời đã sắp xuống núi.

    Quách Vĩ đã nhận được điện thoại, liền chờ bọn họ ở cổng chính của trường.

    Sau đó, dưới sự hướng dẫn của cậu ta, mọi người đi đến một con phố ẩm thực.

    Con đường này rất hẹp, thế nhưng lại có rất nhiều hàng quán.

    Có lẽ bởi vì do trời vừa mưa, nên con đường chật chội đã có những bãi nước đọng, nhưng trên đường vẫn treo đầy những ngọn đèn sáng lung linh.

    Vô số sinh viên chen tới chen lui ở, khi nhìn thấy hàng quán vừa ý thì sẽ thoát ly biển người.

    Đậu hũ thối, gà chiên, mỳ lạnh, bánh trứng gà. . . rất nhiều loại mùi vị trộn lại với nhau, tạo thành một mùi vị khó nói lên lời.

    Hoàn cảnh tồi tệ, lại nhiều người.

    Tại hoàn cảnh này mà vẫn có thể nuốt trôi, điều này chứng tỏ những sinh viên này rất dễ thỏa mãn.

    Giang Chu mua một phần bánh và một phần mỳ lạnh để nếm thử.

    Mùi vị bình thường, nhưng thắng ở chỗ hiệu suất cực cao.

    Nhưng hàng quán như này, rất thích hợp với nghiệp vụ giao đồ ăn ngoài.

    Hoàn cảnh không tốt, nhưng những người gọi đồ ăn cũng không biết chuyện này.

    Cái này gọi là, khuất mắt trông coi.

    Lần này, hắn đến đại học công nghệ thông tin không chỉ để mở rộng nghiệp vụ, mà quan trọng hơn là ký thêm một số thương gia, mở rộng phạm vi kinh doanh của mình.

    Dù sao giao đồ ăn từ đại học Thượng Kinh qua bên này cũng là chuyện không thực tế.

    Hắn lại xe còn phải lái cả ngày, đổi thành xe đạp điện thì đưa đến nơi cơm cũng đã thiu rồi.

    “Tô Nam, cô có ý kiến gì với con đường này không?”

    Tô Nam cầm mỳ lạnh ăn: “Hàng quán nhiều, chủng loại đa dạng, ký kết con phố này, nhất định có thể bao trùm phạm vi rất xa.”

    Giang Chu gật đầu: “Con đường này ở phía nam, bên chúng ta ở phía bắc, hai bên tạo thành một đường thẳng chính là nửa cái Thượng Kinh rồi, những người trên tuyến đường này đều có thể trở thành khách hàng của chúng ta.”

    “Cả một tuyến đường? Ông chủ, anh muốn giao hàng cả ở ngoài trường à?”

    “Đúng thế, giai đoạn tiếp theo, chúng ta sẽ phái tổ thị trường đi ký hợp đồng với số lượng lớn các hàng quán, kết nối cả một tuyến đường này, để làm nghiệp vụ giao hàng ở ngoài trường.”

    Mục Tiêu Tiêu nhất thời há hốc mồm: “Từ phía bắc thành phố đến phía nam thành phố? Nhưng tổ thị trường chỉ có tôi và Tĩnh Nguyệt mà.”

    Giang Chu quay đầu liếc nhìn Mục Tiêu Tiêu một cái: “Mời thêm người không được sao, đại học là không bao giờ thiếu người hai chân.”

    “Vậy tôi sẽ làm người phụ trách tổ thị trường à? Ông chủ, anh là tốt nhất.”

    “Mời tối nay đến phòng tôi để chúng ta trao đổi sâu hơn về vấn đề này, tôi phải thử năng lực nghiệp vụ của cô ra sao đã.”

    Giang Chu vừa dứt lời, Tô Nam và Sở Ngữ Vi liền lườm hắn một cái.

    Các nàng cảm thấy, Giang Chu dùng từ rất là đa dạng.

    Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường, nhưng vào miệng Giang Chu lại mang theo nghĩa khác.

    Còn trao đổi sâu hơn?

    Trời mới biết sâu đến mức nào?

    Cùng lúc đó, Quách Vĩ ở phía sau chỉ biết nhìn với ánh mắt ước áo.

    Dẫn ba cô gái đi dạo phố mà còn có thể hài hòa như vậy.

    Hài hòa thì cũng thôi đi, còn có thể nói những lời nói như vậy ở trước mặt hai người khác.

    Nếu người như này mà đặt ở cổ đại, thì nhất định sẽ bị nhét vào lồng heo rồi thả trôi sông!

    Nhưng khu cậu ta nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo ở trong mắt Sở Ngữ Vi, thì cậu ta lập tức không ước ao nữa.

    Người, có bao nhiêu vợ cũng không quan trọng, quan trọng là. . .phải sống sót đã.

    Quách Vĩ nuốt nước miếng, lại tiếp tục đi theo sau mấy người.

    “Giang Chu, Giang Chu, bạn xem, cái này đẹp không này.”

    Đi dạo được một lúc, Sở Ngữ Vi liền dừng bước trước một quầy bán đồ trang sức, nàng nhìn một đôi khuyên tai hình ngôi sao, trong mắt tràn đầy vui vẻ và mừng rỡ.

    “Cô ơi, cái này bán thế nào?”

    “50 đồng, cô bé rất có mắt nhìn nha.”

    Sở Ngữ Vi nhìn thoáng qua Giang Chu: “Bạn nói xem, mình đeo cái này có đẹp hay không?”

    Giang Chu vừa muốn đi qua, thì đã bị Quách Vĩ kéo tay lại.

    “Sao thế?”

    Quách Vĩ nhỏ giọng nói: “Giả đấy, đừng mua, bạn cùng phòng với tôi từng mua rồi, căn bản không phải là bạc.”

    Giang Chu suy nghĩ một chút: “Không phải bạc, vậy là sắt à?”

    “Chắc là không phải, bọn tôi từng lấy nam châm thử rồi, không hút được, nhưng tuyệt đối không phải là bạc.”

    “Được, tôi biết rồi.”

    Giang Chu đi qua, cầm đôi khuyên tai lên ước lượng một chút.

    Dưới ánh đèn, khuôn mặt xinh đẹp của Sở Ngữ Vi tràn đầy dịu dàng, kết hợp với đôi khuyên tai này, đúng là không tệ.

    “Ừm, ánh mắt không tệ, rất thích hợp đấy.”

    Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Ngữ Vi đỏ lên: “Mình đã nói là rất đẹp mà.”

    Giang Chu nhìn nàng một cái: “Vậy mua cho bạn tôi này nhé?”

    “Bạn. . .bạn mua cho mình á?”

    “Đây chỉ là quà của bạn học thôi, không có ý nghĩa gì cả, không cần suy nghĩ quá nhiều.”

    “Hừ, vậy mình cũng rất vui vẻ.”

    Giang Chu vỗ đầu nàng một cái, rút 50 đồng đưa qua.

    Sở Ngữ Vi sửng sốt một lát, ánh mắt nhìn Giang Chu đã nhu tình như nước.

    Đây là lần đầu tiên nàng nhận được quà của Giang Chu.

    Dù là lần tỏ tỉnh trước khi tốt nghiệp, thì Giang Chu cũng không chuẩn bị quà.

    “Còn thích gì nữa không?”

    “A, không. . . không cần nữa.”

    “Vậy đi thôi, đừng cản đường người ta, con đường này cũng quá bé rồi.”

    Mặt Sở Ngữ Vi đầy mừng rỡ, cầm đôi khuyên tai nhún nhảy về phía trước.

    Quách Vĩ không khỏi nghi ngờ và khó hiểu: “Đã nói không phải bạc rồi mà, sao ông vẫn mua?”

    Giang Chu chỉ chỉ vào Sở Ngữ Vi đang rất vui vẻ kia: “Ông cảm thấy 50 đồng tiền có thể mua được sự vui vẻ của một cô gái sao?”

    “Điều này. . .”

    “Chỉ cần không phải là sắt, vậy cô ấy sẽ không phát hiện được, cô ấy có thể sẽ vui vẻ một đoạn thời gian dài.”

    Quách Vĩ suy tư một lúc: “Nhưng mà tôi cảm thấy mình vẫn bị lỗ?”

    Giang Chu nhìn Quách Vĩ: “Tôi cảm thấy rất đáng giá khi nó có thể làm cho một cô gái vui vẻ.”

    “Vậy sao?”

    “Ông tự suy nghĩ đi.”

    Giang Chu vỗ vỗ bờ vai của Quách Vĩ, rổi bước nhanh đuổi theo Sở Ngữ Vi.

    Làm cho một cô gái vui vẻ, chính là rất giá trị. . .

    Quách Vĩ chìm vào suy nghĩ.

    Chẳng lẽ đây chính là khác biệt giữa mình và Giang Chu sao?

    Rất nhanh, mọi người đã đi hết con phố ẩm thực này.

    Đi dạo xong thì mọi người lại đói bụng.

    Tắc đường một ngày, chỉ ăn có mấy cái bánh bao, mà đồ ăn nơi này lại không ngon lắm.

    Bụng đói kêu vang là không thể tránh khỏi.

    “Quách Vĩ, chúng ta đi ăn đồ nướng hay là ăn hải sản?”

    Quách Vĩ sờ ví tiền của mình: “Vậy thì đi ăn hải sản ở Đại Tửu Lâu thôi, dù sao lâu lắm rồi ông mới đến thăm tôi.”

    Giang Chu gật đầu thỏa mãn: “Vẫn là A Vĩ nhà mình hiểu chuyện.”

    “Đó là đương nhiên, nhưng tôi có thể gọi đàn chị của tôi đến không?”

    “Đệch, hóa ra là vì muốn tán gái à!”

    Mặt Quách Vĩ tràn đầy ý cười, cậu ta đi xa một chút để gọi điện thoại cho đàn chị.

    Mấy người Giang Chu thì đi vào một phòng riêng, gọi vài món ăn rồi bắt đầu chờ đợi.

    Chỉ là việc kinh doanh của nơi này quá tốt, hơn nữa bọn họ cũng đến khá muộn, cho nên ngồi chờ mãi mà vẫn không thấy nhân viên mang đồ ăn lên.

    

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo

0.11303 sec| 2441.523 kb