Chương trước
setting
Chương sau

    Đúng, lãng mãn.

    Các cô nàng nhà người ta không biết mang ô theo à?

    Còn cần phải chui chung một cái áo gió với ông?

    Ai mà chịu nổi cái mùi vị ở dưới nách của ông chứ?

    Giang Chu nhìn sang Trương Nghiễm Phát: “Tên đó mua áo gió để làm ô, còn ông mua ủng đi mưa làm gì?”

    Trương Nghiễm Phát đắc ý: “Tôi đã điều tra tuyến đường rồi, từ quốc lộ đến cái trấn nhỏ nghỉ dưỡng đó có một đoạn đường bùn.”

    “Ừm, sau đó thì sao?”

    “Chẳng may trời mưa xuống, chỉ có mình tôi có ủng đi mưa, các cô nàng không đi được, đành phải nhờ tôi cõng qua! Cái này gọi là, khoảng cách tiếp xúc bằng không. . . “

    “Hao Đông là rút ngắn khoảng cách, chà chà, ông đúng là cao hơn một bậc nhỉ.”

    “Đó là đương nhiên, kiểu gì tôi chả mạnh hơn tên chỉ biết bắn máy bay này chứ.”

    Giang Chu thấy rất vui vẻ: “Nhưng chẳng may không mưa thì sao?”

    “Bọn tôi đã xem dự báo thời tiết rồi, chắc chắn sẽ mưa, mà còn là mưa to.”

    “Dự báo thời tiết mười lần thì sai chín lần, vậy mà các ông cũng tin?”

    “Chúng tôi còn có kế hoạch B.”

    Giang Chu bĩu môi một cái.

    “Kế hoạch B? Có phải là muốn thắp hương bái Long Vương không?”

    Từ Hạo Đông hiện ra vẻ như gặp đưuọc tri kỉ, cậu ta còn mở điện thoại di động của mình ra.

    Lúc này, hình nền của cậu ta đã đổi thành hình của Long Vương gia.

    Giang Chu giơ ngón tay cái lên, thầm nói, hai anh em này thật sự không đi đường thường mà.

    “Vậy Văn Khải thì sao? Ông mua cái gì?”

    Cao Văn Khải uể oải: “Đàn chị chưa trả tôi tiền, tôi. . . không có tiền mua.”

    Lúc này Giang Chu mới nhớ ra, liền móc ví lấy tiền: “Dù sao giấy nợ cũng mang tên tôi, tôi đưa ông tiền trước nhé.”

    “Điều này. . . không thích hợp lắm?”

    “Đừng giả vờ, mắt ông sáng rực lên rồi kìa.”

    Giang Chu móc một sấp tiền mặt, đưa cho Cao Văn Khải.

    Cao Văn Khải nhận tiền, lập tức muốn chạy ra ngoài cửa.

    “Đã muộn như vậy rồi mà ông còn đi đâu?”

    “Tôi đi mua áo gió và ủng đi mưa, tôi có cả hai thứ, xem có ai thắng được tôi!”

    Vừa dứt lời, Từ Hạo Đông và Trương Nghiễm Phát bỗng nhiên quay đầu nhìn qua.

    “Khốn nạn, lại dám trộm sáng kiến của bọn tôi? Mau trở lại đây!”

    Cao Văn Khải mặc kệ hai tên này, trực tiếp tông cửa xông ra ngoài.

    Lúc này, Từ Hạo Đông và Trương Nghiễm Phát nhìn về phía Giang Chu: “Giang Chu, ông không chuẩn bị vài thứ à? Đến lúc đó đừng hâm mộ bọn tôi nhé!”

    Giang Chu châm điếu thuốc lên: “Nếu trời mưa thật, trên đường thật sự có nước đọng. . .”

    “Không phải nếu, mà là chắc chắn, cho nên ông định làm gì?”

    “Tôi có xe!”

    “. . .”

    Hai tên kia liền xì hơi, vẻ mặt chán nản leo lên giường.

    Người ta có xe nha!

    Nếu trời thật sự mưa to, cả đám con gái sẽ chui vào trong xe của người ta, cần gì phải bung dù, cần gì phải lo nước đọng với vũng bùn chứ.

    Hai người nghĩ đến đây, lập tức cảm thấy thần khí tán gái của mình không còn thơm nữa.

    Lúc này, Giang Chu lấy điện thoại di động ra, gọi cho Quách Vĩ.

    Chờ tầm hơn chục giây, tên nhãi kia mới nghe điện thoại.

    “Alo, Giang Chu? Sao ông lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho tôi vậy?”

    Giang Chu nuốt mây nhả khói: “Ngày mai tôi sẽ qua đại học công nghệ thông tin, tiện đường gặp ông luôn.”

    Quách Vĩ rất hưng phấn: “Hay lắm, vậy tôi làm chủ, chúng ta đi ăn đồ nướng.”

    Giang Chu bĩu môi khinh thường :”Ăn cmn đó nướng mà còn cần ông làm chủ?”

    “Vậy ông muốn ăn gì? Hải sản ở Đại Tửu Lâu?”

    “Ừm, cái này còn được, vậy ăn hải sản ở Đại Tửu Lâu đi.”

    Quách Vĩ lập tức thấy nhức nhối: “Vậy Sở Ngữ Vi có đến hay không?”

    Giang Chu chép miệng một cái: “Tôi đi qua đó bàn chuyện làm ăn, cô ấy đi làm cái cộng lông gì?”

    “Vậy được thôi, chúng ta đi ăn đồ nướng.”

    “Hả???”

    “Hoa khôi không đến, tôi mời ông ăn hải sản ở Đại Tửu Lâu không có chút giá trị nào.”

    Giang Chu mắng một câu khốn khiếp, rồi trực tiếp cúp máy luôn.

    Anh em thân thiết cái chó gì, còn không bằng gương mặt như tiên nữ của một con bé.

    Đến bây giờ hắn vẫn không hiểu nổi, tại sao con bé Sở Ngữ Vi kia lại có mị lực lớn như vậy?

    Thời đại xem mặt có khác, quả nhiên cái gì cũng không cần đạo lý!

    Lúc này, QQ của Giang Chu lại vang lên tinh tinh.

    Trên cột gợi ý, là ảnh chân dung của Sở Ngữ Vi.

    “Giang Chu, bạn muốn đi qua đại học công nghệ thông tin à?”

    “Bao giờ đi thế, mình cũng muốn qua đó đi dạo một chút.”

    Cái đệch.

    Tên Quách Vĩ lắm mồm này!

    Hắn vừa cúp điện thoại còn chưa được một phút đồng hồ.

    Sở Ngữ Vi đã biết mình chuẩn bị đi qua bên đại học công nghệ thông tin rồi!

    Mình còn muốn dẫn Tiểu Tô Nam qua đó để xem nhảy múa cả đêm đây!

    Có cô bé này ở đó, thì còn xem cái rắm gì.

    Ngón tay Giang Chu bắt đầu gõ chữ: “Không, bạn không muốn đi!”

    Sở Ngữ Vi gửi một icon khổ sở: “Lương Phi cũng học ở bên đó, lần trước còn hẹn nhau cùng đi ăn cơm. . .”

    “Lương Phi là ai? Tại sao mình không có ấn tượng gì?”

    “Chính là lớp phó văn nghệ của chúng ta, nhảy múa cực giỏi.”

    Nhảy múa cực giỏi?

    Vậy thì có thể so tài với Tiểu Nam nhi một chút rồi.

    Đến khi đó, trong khách sạn sẽ có song múa.

    Dường như có vẻ rất tốt.

    Giang Chu suy nghĩ một chút: “Lần này mình sẽ đi hai ngày, bạn xác định muốn đi theo?”

    Sở Ngữ Vi hơi kinh ngạc: “Hả? Vậy chẳng phải là cần ở khách sạn. . .”

    “Đúng thế, không ở khách sạn thì ngủ ngoài đường à?”

    “Hai chúng ta thôi à? Nếu người trong nhà biết thì không hay lắm đâu?”

    “Chuyện gì bạn cũng kể hết với người nhà à?”

    “Không phải, chủ yếu là tối nào mẹ mình cũng gọi điện thoại cho mình.”

    “Không đi thì thôi, càng nhàn nhã.”

    “Không không không, mình đi, mình đi còn không được sao!”

    

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo

0.11084 sec| 2412.883 kb