“A Phương, mấy năm nay tôi sống không tệ lắm, Tuệ Tâm đối với tôi rất tốt.”
“Bà thì sao?”
“Trước đây luôn cảm thấy còn có thể gặp lại, không ngờ đảo mắt đã đến tuổi già, không biết bây giờ bà còn nhớ tôi không?”
“Năm đó, tuổi trẻ không hiểu chuyện, nghĩ đến cũng nên tiêu tan rồi.”
“Người đã già, có một số việc cũng không cần phải phân cao thấp nữa.”
“Hy vọng chúng ta còn có thể trở thành bạn, còn có thể cùng uống trà trò chuyện.”
“Ký tên: Tiểu Dân, người nhớ bà.”
. . . . . .
“Chỉ như vậy?”
“Chỉ viết như vậy??!”
“Móa, đồ chơi gì thế này?”
“EQ này mà cũng có thể có hai hồng nhan tri kỷ?”
Giang Chu đọc thư xong thì mặt đầy ghét bỏ.
Tuệ Tâm, chắc là sư nương rồi nhỉ?
Con bà nó, viết một phong thư tình mà viết có sáu câu, trong đó còn nhắc đến tình địch của chủ nhiệm Trần nữa.
Đây không phải là thư tình, mà là giết người tru tâm nha.
Nghiêm Vi Dân này cũng thật không biết xấu hổ, còn khuyên người ta tiêu tan?
Nếu vị chủ nhiệm Trần kia thật sự muốn tiêu tan, vậy còn làm khó dễ mình sao?
Mình mà đưa phong thư này qua, chẳng phải là tìm mắng sao?
Sau khi chủ nhiệm Trần xem xong, sẽ không ném thư vào mặt mình chứ?
Không được, tuyệt đối không thể đưa lá thư này được.
Giang Chu suy nghĩ một chút, bước nhanh về phía phòng làm việc.
Sau đó, hắn cất phong thư của Nghiêm Vi Dân vào ngăn kéo bàn làm việc, lại lấy giấy và bút ra, quyết định viết một phong thư khác.
Phương thân ái, em là giấc mộng mà anh lo được lo mất.
Là giấc mộng khiến hồn anh ngất ngây.
Chia tay đã lâu, không biết em có khỏe mạnh không?
Thời gian gần đây anh luôn có một loại xúc động, chính là liều lĩnh đi tìm em.
Loại xúc động này để cho tuổi xuân của anh dâng trào!
Nhưng anh lại không có can đảm để đi tìm người mà anh đã từng tổn thương.
Vì vậy, ngày nào anh cũng suy nghĩ một vấn đề.
Ngày hôm qua, anh thấy một cơn gió đêm từ phía nam thổi qua, nó có phải là hơi thở ấm áp của em không?
Nếu như đúng, vậy anh cũng thổi gió đêm qua cho em, vậy có thể tính là chúng ta đang trong vòng tay của nhau không?
Chờ hồi âm.
Ký tên: Dân yêu em.
. . .
Giang Chu đặt phong thư ở trước mặt, lại cảm thán tài năng của mình một chút.
Lúc này, mới xem như là một phong thư tình có tình ý tha thiết nha!
Có phong thư này, chắc chắn chủ nhiệm Trần sẽ yêu ai yêu cả đường đi, nhỉ?
Đến khi đó, mình còn lo không bắt được đại học công nghệ thông tin sao?
Anh thổi gió đêm qua cho em, vậy có tính là chúng ta đang ôm nhau hay không?
Câu này quá hay mà!
Ngay cả một người xuyên việt như hắn cũng thấy tê dại da đầu.
Đây là một câu trong một bài hát rất hot ở kiếp trước, một câu này đã làm cho bao nhiêu nam nữ trẻ tuổi tan nát cõi lòng, chứ đừng nói đến vị chủ nhiệm Trần của đại học công nghệ thông tin này.
“Ông chủ, anh đang viết thư tình cho ai vậy?”
Đúng lúc này, Tô Nam tò mò mà bỗng nhiên bu vào, ánh mắt nàng nhanh chóng đảo qua lá thư, cái miệng nhỏ nhắn liền há hốc ra.
“Con nít đừng có hóng hớt như vậy.”
Giang Chu né tránh nàng, nhét phong thư vào trong túi.
Tô Nam mặt đầy khinh bỉ: “Thôi đi, anh lại đi trêu hoa ghẹo nguyệt rồi, còn anh thổi gió đêm qua cho em nữa.”
“Cô đọc được rồi?”
Tô Nam gật đầu: “Không thể không nói, tài văn chương của ông chủ anh cũng rất khá đấy.”
Giang Chu gật đầu hài lòng: “Cô nói xem, người nhận được bức thư này có thấy cảm động hay không?”
“Nếu như là tôi, thì tôi sẽ cảm động.”
“Vậy là tốt rồi, tôi cũng không tin bà già hơn 50 tuổi kia sẽ không cảm động.”
Tô Nam kinh ngạc: “Hơn 50 tuổi? Ông chủ, anh. . . anh đói bụng ăn quàng à?”
Trán Giang Chu đầy gân xanh: “Cút xuống địa ngục đi, đây là tôi viết thay cho người khác.”
“Giải thích chính là che giấu.”
“Mau làm việc đi, ngày mai đi công tác với tôi.”
“Hả? Tại sao phải đi công tác? Anh không biết báo trước cho tôi à?”
Giang Chu trợn mắt với nàng một cái, rồi quay người đi ra ngoài.
Ông chủ nói đi công tác thì phải đi công tác.
Một cái nhân viên nhỏ mà cũng dám nghi vấn?
Buổi tối, trở về ký túc xá, Giang Chu còn chưa vào phòng, liền nghe thấy một trận huyên náo.
Ba tên đần độn trong phòng đang ăn mặc chỉnh tề, còn quay về phía ống kính mà tạo dáng.
Sau đó, lại là những âm thanh tâng bốc lẫn nhau.
“Các ông đang làm cái gì vậy? Thi hoa hậu à?”
Từ Hạo Đông giơ cái áo gió lên: “Mới mua, thấy thế nào? Có phải rất tiêu sái phóng khoáng không?”
Giang Chu kéo cái ghế, ngồi xuống nói: “Mua rộng thế? Trông giống như đám nạn dân ăn không đủ no vậy.”
“Ông không hiểu, thời tiết mấy hôm nay rất âm u, tôi mua rộng là tính cả rồi.”
“Có chỗ tốt gì?”
“Không phải chúng ta sắp đi du lịch sao? Chẳng may trời mưa, vậy tôi có thể cùng cô nàng nào đó chui chung một cái áo gió rồi, còn kéo gần khoảng cách.”
Giang Chu vui vẻ: “Ông trực tiếp mua cái ô không được à?”
Từ Hạo Đông bĩu môi một cái: “Đây gọi là lãng mạn, lãng mạn, ông hiểu không? Cầm ô quá bình thường rồi.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo