Editor: Trâm Rừng
Phù An An cuối đầu, không có trả lời.
Phó Ý Chi nhìn xem bộ dáng khác hẳn với thường ngày của cô, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, ngữ khí nhỏ bé không thể nhận ra nhu hòa xuống,"Chuyện gì vậy?"
Phù An An hơi hơi lắc cái đầu đang cuối xuống.
Phó Ý Chi càng cau mày chặt hơn, đặt chiếc máy tính bảng trong tay sang một bên.
“Nói dối. Đây là bộ dạng không việc gì của cô sao?”
Con người đôi khi khá mâu thuẫn. Khi chỉ có một mình, dù sai trái hay áp lực đến đâu, cũng có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng khi có ai đó gặng hỏi lại không kiềm chế được.
Phù An An đang ở trong tình huống này. Mấu chốt vị này còn không phải là người qua đường. Trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác ủy khuất nồng đậm, hô hấp càng ngày càng gấp, nước mắt giống như vòi nước chảy ra. Cô thật sự nhịn không được nữa.
Đây là lần đầu tiên Phó Ý Chi thấy cô khóc như vậy, trong mắt cô tràn đầy vẻ ủy khuất, trong lòng anh giống như bị ai nhéo một cái, hai tay ôm mặt cô, giọng điệu dịu dàng đến mức anh không thể nhận ra, "Ai ức hiếp cô?"
"Là anh bắt nạt tôi." Phù An An nhìn khuôn mặt đang tiến gần đến trước mặt của cô lên án nói: "Rõ ràng là tôi không làm gì cả, nhưng anh lại tức giận vô cớ. Anh đã mặc kệ tôi từ hồi trong trò chơi, dù tôi có dỗ anh thế nào cũng không hết giận. Tôi rõ ràng đã không làm bất cứ điều gì xấu. Mỗi ngày tôi đều lo lắng, tìm mọi cách để làm hài lòng anh nhưng anh chỉ phớt lờ tôi và không cho tôi biết lý do.
Tôi nhận sai cũng không được. Tôi dỗ anh cũng không được. Mấy ngày qua tôi trải qua thật là khó chịu, thật thống khổ, mỗi ngày đều đặc biệt lo nghĩ. Tôi quá hèn mọn, ở đây không có chút nào vui vẻ.”
Phù An An càng nói càng cảm thấy ủy khuất, càng nói càng tức, có chút nói năng lộn xộn. Coi như anh là Phó ba ba, ngay cả khi anh ta có cặp đùi vàng thì hiện tại cô cũng tức giận đến mức muốn đánh người.
Trên thực tế cô cũng đã làm như vậy. Sau khi đập anh mấy cái cho hả giận tiếp đó bắt đầu ho khan mãnh liệt.
"Xin lỗi." Phó Ý Chi ôm Phù An An đang khóc đến ngạt thở, vươn tay vỗ nhẹ vào lưng cô. Anh quên mất rằng trong mắt cái túi khóc nhỏ này, anh là sếp của cô. Nhìn cô là người vui vẻ nhưng trên thực tế lại rất mẫn cảm.
Đôi môi mỏng chạm nhẹ vào tóc cô, Phó Ý Chi thì thầm, “Cô không nên sợ tôi.”
Thanh âm ôn nhu quanh quẩn bên tai, bàn tay to sau lưng nhẹ nhàng vỗ về. Sau một lúc, tâm trạng của Phù An An cũng bình tĩnh lại một chút.
Lòng thanh thản, nhẹ nhõm, bối rối xen chút ngại ngùng. Đủ loại cảm xúc đan vào một chỗ, Phù An An buồn buồn nói, “bộ dạng kia của anh, ai mà không sợ.”
Đỉnh đầu truyền đến cười khẽ, "Sợ mà dám nói như vậy?"
“Tôi... Nếu anh lại giống như bộ dạng hôm nay, tôi nhất định từ bỏ anh đi đổi một cái đại ca khác.” Phù An An sụt sịt nói ra hết những lời đè nén trong lòng, sự chán nản và buồn chán trước đó lập tức biến mất, cả người thoải mái hơn rất nhiều.
“Cô dám.” Âm thanh của Phó Ý Chi trầm xuống, vòng tay tới đằng sau vỗ lên cái trán của Phù An An.
"Sau này nếu anh lại tức giận với tôi, xem tôi có dám hay không." Phù An An lẩm bẩm hai tiếng, cảm xúc tới cũng nhanh, đi cũng nhanh. Thoát khỏi vòng tay của Phó Ý Chi, cô yêu cầu tiếp viên mang coca và bỏng ngô lên, sau đó bật TV lên, vừa xem vừa ăn.
Phó Ý Chi nhìn xem một đống thực phẩm rác trên bàn cái, hiếm thấy không nói bất cứ lời phê bình nào.
Ở bên ngoài chỉ cách nhau một bức tường, tai của Anh Đại Cường dán chặt vào cửa. Thật tiếc là cách âm quá tốt nên không thể nghe thấy gì.
“Bên trong đang làm cái gì vậy?” Đại Cường Ca đối với bên trong hiếu kỳ đến nạo tâm cào phổi.
"Còn có thể làm gì chứ, Phù An An lại uống Coca." Chương Tân Thành đau lòng nhức óc khi nghĩ đến người học viên thất bại nhất mà mình đã dạy, “Phó gia cũng quá nuông chiều cô ấy rồi!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo