Editor: Trâm Rừng

Hỏi anh còn không bằng đi hỏi chị em tốt của cô, chị ấy có thể chia sẽ kinh nghiệm làm việc tâm đắc cho cô một chút.

Phù An An lấy điện thoại di động ra hẹn Trương Viện Viện gặp mặt. Cái đồ chơi hỗn đãn này thấy cô bây giờ ăn bám có tiền nên yêu cầu muốn ăn ở quán ăn đắt tiền nhất! Muốn ăn đồ Nhật!

Sáng sớm hôm sau, cô phải đi đón cô ấy! Phù An An lái xe, sáng sớm đã đợi ở cổng trường.

Sự chăm chỉ gần đây của Trương Viện Viện đã biến làn da trắng nõn mà cô ấy đã cẩn thận dưỡng trước đó thành làn da rám nắng, từ xa nhìn thấy vẻ ngoài trắng trẻo và dịu dàng của Phù An An, cô ấy không khỏi đưa tay nhéo một cái, có chút ghen tị nói, “ Tiểu bảo bối của tôi sao không đen một tí nào vậy.”

“...... Lên xe.” Khi cô nghĩ đến cái ví sắp chảy máu nặng nề của mình làm Phù An An không thể thấy vui hơn.

Khi hai người đi ngang qua một số cửa hàng nổi tiếng bán túi xách, cô đã gần như không thể kéo được cái đồ chơi này.

"Bảo bối, em bây giờ giàu có như vậy, còn keo kiệt như vậy làm gì? !"

“Em đây là keo kiệt sao? Đây gọi là có lý trí!” Phù An An níu lại y phục của cô ấy, cố gắng gỡ tay đang nắm chặt cái cửa kia ra rồi gắng gượng kéo người tới cửa của nhà hàng,

"Cái túi kia chị không cần dùng đến, nhưng nếu chị còn dồi dào tinh lực như vậy em sẽ đăng ký cho chị một vài lớp học đặc biệt về piano, cờ vua, thư pháp và hội họa. Có muốn học luôn máy tính không? Trở thành một hacker cao cấp, biết đâu chị có thể sử dụng kỹ năng này để cứu mạng mình trong tương lai."

“Đừng đừng đừng!” Trương Viện Viện sợ hãi vội vàng giữ cô lại, sợ Phù An An nghĩ quẩn dẫn cô đi đăng ký.

Hai người tại cửa ra vào chậm trễ một hồi, vừa vặn nhìn thấy có một người quen từ bên cạnh đi tới. Bạn trai cũ cặn bả của Trương Viện Viện -- Lý Tiêu.

Hai người gặp mặt, Lý Tiêu có vẻ hơi co quắp. Trương Viện Viện thì mặt không thay đổi nhìn hắn một cái, nhìn thấy hắn đang ôm một cô gái khác, cười nhạo một tiếng, “Ai nha, lại đổi người rồi?”

“Viện, viện viện.” Lý Tiêu có chút lúng túng, ánh mắt trốn tránh. Một là vì lương tâm cắn rứt. Thứ hai là vì hắn ta sợ.

Ngày hôm đó, kể từ khi rời đồn cảnh sát vào, hắn ta đã bị công ty sa thải một cách khó hiểu, ông chủ đang trọng dụng hắn ta cũng đã cắt đứt quan hệ, thậm chí cháu gái của ông chủ cũng chia tay với hắn ta.

Sau đó, hắn ta đi ra ngoài tìm việc, nhưng tất cả các công ty hơi lớn một chút đều không muốn mướn hắn. Công khai hoặc ngầm ngụ ý rằng hắn ta đã đắc tội với một người nào đó. Sau đó, hắn ta mới hiểu rằng Trương Viện Viện là người chẳng ra làm sao nhưng cô ấy có một người chị em tốt không thể chọc tới.

“Đi thôi.” Trải qua hai vòng chơi, Trương Viên Viên đã nhìn thấu rất nhiều. Người đàn ông cặn bã như Lý Tiêu không có tư cách để cô xem ở trong mắt. Bây giờ cô ấy chỉ muốn luyện tập chăm chỉ, sống thật tốt và trở nên mạnh mẽ như tiểu Béo của cô!

Tương lai cô ấy sẽ có bản lĩnh và trở thành ông chủ lớn, khều ngón tay một cái, đẹp trai kiểu gì mà không lấy được? Suy nghĩ kỹ một chút cũng rất kích động, ai lại muốn một tên cặn bã không có ngoại hình cũng không có dáng người?

Trương Viện Viện ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi qua trước mặt hắn ta, không thèm nhìn thẳng vào mặt hắn. Ngược lại, Lý Tiêu nghĩ đến lúc trước Trương Viện Viện yêu hắn đến chết đi sống lại, rồi so sánh với hoàn cảnh hiện tại làm hắn thật khó chịu.

Nhìn cô ấy đi về phía nhà hàng chỉ cách nhau một bức tường mà giá đắt gấp chục lần những gì họ ăn bên này, cảm thấy khá khó chịu.

Hai người đặt chỗ trên tầng sáu. Bởi vì chậm trễ ở bên ngoài trong giây lát mà của thang máy sắp đóng lại.

“Đợi đã!” Trương Viện Viện đang đợi làm thịt tiểu béo một bữa chạy tới ngăn lại thang máy.

Trong thang máy đã có vài người đứng sẵn, họ đều mặc vest, đeo cà vạt, đeo kính râm, mặt không chút biểu cảm. Lướt qua mặt những người này, ánh mắt Trương Viện Viện lập tức dừng lại trên mặt người đàn ông bị đám người này vây quanh.

0.21511 sec| 2396.688 kb