Editor: Trâm Rừng

Trò chơi đi qua ba ngày.

Mọi người đã lật ngược mảnh đất rộng lớn xung quanh. Phù An An đã có thêm rất nhiều hiểu biết về loại sinh vật giun đất này, trong không gian của cô đã đựng được một đống lớn.

Hoàn toàn đủ! Trò chơi chỉ còn lại sáu ngày, số lượng giun đất trên cơ bản có thể cho phép bọn họ trả lại sự tự do cho bọn giun đất còn sót lại. Cô đã thử qua mùi vị của nó, hơi khô và dai giống như đang nhai một thanh nhựa cây.

Ngoại trừ làm giun khô, bọn họ còn lọc nguồn nước. Họ đào một cái hố sâu cạnh sông, nơi nước sẽ tự động rỉ ra. Nhưng nước này còn không thể trực tiếp uống. Để đảm bảo an toàn, họ thậm chí còn quay trở lại ngôi làng Mãn Đầu đổ nát và cháy rụi, cạo bỏ các lớp đá vôi từ những bức tường bị sập, sau đó cho vào và lọc lại để trung hòa một phần chất axit bên trong.

Tất nhiên, uống loại nước này rất khó chịu, thậm chí còn làm cổ họng bị thương nhẹ. Nhưng nó có thể uống được, nước rất quý giá. Có được đã rất tốt rồi. Bọn họ có đồ ăn, có nước uống, sống rất thoải mái trên đồng ruộng hoang tàn vắng vẻ này.

Đặc biệt là vào buổi trưa hàng ngày, bữa trưa lấy từ đạo cụ không gian của chị An An chính là nguồn vui cả ngày của họ.

Có ai còn có thể nếm thử món sườn lợn và móng heo mỹ vị vào ngày thứ 24 của trò chơi! Đây chính là thiên đường! Một nhóm người ăn dầu ngập mồm, dưới sự dẫn dắt của Phù An An, bốn người ban đầu khá thành thục ổn trọng đã trở nên không ổn trọng như vậy.

Trò chơi ngày thứ hai mươi lăm.

Trời bắt đầu có tuyết. Nhiệt độ giảm xuống 0 độ. Nhiệt độ quá lạnh, bọ họ chỉ có thể ở trong xe cả ngày không ra ngoài. Đủ xăng nên sang chảnh bật điều hòa, ngoại trừ không gian hơi chật chội thì mọi thứ đều hoàn hảo.

Trò chơi Ngày thứ hai mươi sáu, năm giờ sáng.

Tuyết lớn đã ngừng rơi, trên mặt đất đã một mảnh tuyết trắng xóa.

Đến lượt Phù An An gác đêm, cô lau sương mù trước cửa kính xe, nhìn ra bên ngoài khẽ nhíu mày.

Trên cánh đồng tuyết trắng, có rất nhiều người đang đi bộ lảo đảo. Những người này rất gầy, giống như que củi khô héo kẹt trong bộ quần áo dày cộp, đôi mắt vô hồn, tóc vàng óng bết dính bết vào da đầu, mặt thành từng sợi, giống như xác sống. Họ liên tục áp sát các phương tiện của bọn họ.

Chuyện này không đúng! Phù An An nhanh chóng đánh thức những người đang ngủ. Mọi người lập tức tỉnh dậy, xuống xe, thu dọn đồ đạc bên ngoài rồi lái xe nhanh chóng chuẩn bị rời đi.

Nhưng tuyết dày tích tụ khiến chiếc xe rất khó di chuyển nên tốc độ còn thua những người đi bộ kia. Rất nhanh những người này đuổi theo tới!

Ba, ba ba ba. Có tiếng đập bên ngoài cửa xe. Những người tị nạn áp mặt vào kính, cố gắng nhìn vào bên trong qua mặt kính của cửa sổ.

"Cho tôi chút gì ăn đi."

“Để chúng ta đi vào!”

“Ăn, cầu ngươi cho...... Khụ khụ khục”

Tiếng khóc tuyệt vọng vang vọng khắp nơi. Có người trèo lên nóc xe dẫm lên xe, có người nhặt tuyết dưới đất nặn thành những cục tuyết nhỏ gọn rồi đập về phía cửa sổ xe. Ngày càng có nhiều người xung quanh.

“Từ bỏ xe, ra ngoài.” Phó Ý Chi nói.

Mặc dù mọi người không nỡ từ bỏ chiếc xe nhưng nếu có nhiều người hơn, họ sẽ thực sự bị mắc kẹt ở đây.

Mấy người đồng thời mở cửa. Những người tị nạn bên ngoài tràn lên, Phù An An và những người khác ăn ý đá văng người phía trước đang chặn cửa rồi chen ra khỏi đống người tị nạn.

"Bên trong ấm áp quá!"

“Có điều hòa!”

“Ăn, thịt khô!”

Những người xung quanh xe như phát điên lên, lao vào giật lấy những con giun đất khô và thịt chuột trong đó, vì để ăn nhiều thêm một chút mà không thèm nhai cố gắng nuốt trọng xuống bụng.

0.13183 sec| 2387.953 kb