Editor: Trâm Rừng

“Ai nha, đứa nhỏ này thật là.” Phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Người đàn ông như Phó Ý Chi mà con còn không thích?”

Đùa gì chứ, ai có thể cưỡng lại một người đàn ông như Phó Ý Chi? Chỉ là cô rất thanh tỉnh mà thôi.

Dì Hai của cô cũng đã nói, chính cô là một nữ thần có dáng người, trình độ, gia thế, mọi thứ đều không thiếu, người theo đuổi cô có thể nắm một nắm lớn. Tìm không thấy cực phẩm như Phó Ý Chi thì chọn một cái không sai biệt lắm là được rồi. Cô là một cái tiểu thư danh giá, không có chuyện gì lại đi học TV tiểu thuyết đi làm kẻ thứ ba làm gì?

“Dì Hai mau ngừng lại đi.”Mộng Đình khoát khoát tay, “ Người có thời gian làm việc này còn không bằng ở với đại thúc nhiều một chút, ông ấy sẽ không lung tung cả ngày ở bên ngoài.”

---------------------------

Một bên khác.

Phù An An nhìn những ngón tay lộn xộn trên vai cô, nắm lấy chúng rồi đặt trở lại trên đùi của Phó Ý Chi.

“Phó Ca, anh đừng có lộn xộn.” Nói xong, cô nhìn xung quanh.

"Anh có cảm thấy mọi người nhìn chúng ta có chút nồng nhiệt sao?" Kể từ khi bước vào trò chơi sinh tồn, cô càng ngày càng nhạy bén với ánh mắt của người khác, nhìn xung quanh một vòng, "Bọn họ đang nhìn cái gì vậy?"

“Hiếu kỳ thôi, không cần phải để ý đến.”

"Tò mò sao?" Phù An An nhìn xung quanh, có rất nhiều người châu Âu tóc vàng gần đó, “bởi vì tôi là người ngoại quốc hả?”

“A.” Phó Ý Chi bị cô chọc cười, “Ngược lại, cô có định vị bản thân rất rõ ràng.”

“Hắc hắc.” Phù An An nhìn tâm tình của Phó baba không tệ, dùng gậy đùa rắn nói với anh, “Dù sao cũng là bạn gái tạm thời của ngài mà. Phó ca, Moah~~~~” Phù An An cách không cho Phó Ý Chi một cái hôn gió, hướng về anh chớp chớp mắt.

Nhưng khi cô nói xong, nụ cười của Phó baba ở đối diện dần biến mất, ánh mắt thâm thúy thâm trầm, giống như hổ sắp cắn xé cổ họng con mồi.

Phù An An khẽ nuốt nước miếng, muốn dời ánh mắt đi chỗ khác, lại có loại ảo giác đối phương muốn khóa chặt cô đến chết. Cô...... Lại chọc tới Phó ba ba rồi sao?! Bây giờ, Phù An An có một chút muốn chạy trốn.

Phó Ý Chi bỗng nhiên nghiêng về phía trước, hai tay chống đỡ lên quầy ba ở phía sau lưng của cô.

Quá gần. Đầu mũi của cả hai chỉ cách nhau nửa centimet. Cô thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi sâm panh thoang thoảng lúc nãy anh vừa uống.

"Đây là cách mà bạn gái hôn sao?" Phó Ý Chi thấp giọng hỏi.

Khoảng cách giữa hai người dường như sắp hôn nhau. Phù An An lập tức mở to hai mắt, không dám thở mạnh.

Cô đột nhiên nhớ tới trước đây, khi trong cái giáo phái tà giáo kia hai người bị ép buộc phải giờ vờ làm tình nhân. Nhớ tới cách hôn kiểu Pháp không thể kiềm chế của Phó ca làm cô không khỏi đỏ mặt! Sau đó, cô vô cớ cảm thấy xấu hổ đến muốn chui xuống gầm bàn.

Tiếp đó...... Đột nhiên có thứ gì đó nhét vào miệng cô. Là bít tết mà đầu bếp mới nướng xong. Phù An An nhai bít tết với vẻ mặt mờ mịt.

Phó Ý Chi buông cánh tay cô ra, ngồi trở lại bên cạnh cô, khôi phục lại bộ dáng lạnh nhạt, thản nhiên liếc nhìn điện thoại. "Đã đến giờ đi rồi, ăn xong chưa?"

“A? ừm!” Phù An An gật gật đầu, hiểu được, Phó Ca đang đùa giỡn cùng với cô mà thôi. Nhưng mà cái bộ dáng trêu chọc xong bỏ chạy này cũng thật kích thích.

Nếu không phải cô có ý chí kiên cường sao có thể chống đỡ nổi! Phù An An xoa xoa khuôn mặt to lớn của mình, uống một ly nước hoa quả lạnh để tỉnh táo lại —— bình tĩnh một chút!

Người trước mặt là kim chủ ba ba! Người trước mặt là kim chủ ba ba! Người trước mặt là kim chủ ba ba! Nói thêm vài lần thì tốt rồi.

Nhìn lại một lần nữa, Phó ba ba vẫn là Phó baba tỏa ra kim quang sáng chói còn có mang theo tỷ tỷ điểm đẹp trai. Phù An An đột nhiên cảm thấy không ổn, cảm thấy suy nghĩ hiện tại của mình rất nguy hiểm!

"Phó ca, tôi sẽ đi gọi Nghiêm ca và những người khác." Cô phải kiếm cớ chuồn đi.

Phó Ý Chi gật đầu, “Ừm.”

0.10416 sec| 2390.773 kb