Editor: Trâm Rừng
"Không có việc gì, Nghiêm thúc, người đi nghỉ ngơi đi." Phó Ý Chi ở phía sau nói, “ Sâm Bác ở Hạ Quốc luôn nhớ tới người, không nên chậm trễ hai người trò chuyện.”
Nghiêm ca cùng Nghiêm thúc?Bọn hắn đều họ Nghiêm a!
Phù An An ngay lập tức bị hấp dẫn bởi mối quan hệ giữa hai người, "Anh Nghiêm và Chú Nghiêm là họ hàng sao?"
"Là cha con.” Phó Ý Chi dẫn cô đi đến cánh cửa của căn phòng ở giữa nhất.
Phù điêu, cổ vật, danh họa… So với phòng ngủ có màu đen, trắng, xám trong biệt thự của anh ấy thì phòng của Phó baba ở đây cũng khá hào nhoáng.
Nhìn chiếc giường ngoại cỡ kê giữa phòng, cô chợt nhớ hôm nay mình cũng phải ngủ ở đây.
O hô! Kế tiếp cô lại phải ngã ra đất ngủ mấy ngày rồi! Phù An An vội vàng tìm chăn bông, chuẩn bị trải ra sàn ở cạnh giường.
“Mấy ngày kế tiếp cô định ngủ ở dưới sàn nhà hả?”
Chứ làm sao giờ? Phù An An nghe thấy những lời này dừng lại một chút, "Phó ca, anh có muốn ngủ trên sàn nhà không?"
Cổ áo của Phó Ý Chi đã mở ra, cà vạt tùy ý treo ở một bên, cúi đầu nhìn cô, "Cô cảm thấy thế nào?"
Cô cảm thấy làm đại ca vì thuộc hạ vẫn có thể ngả ra đất ngủ mà.
“Không có khả năng.” Phó Ý Chi nhìn xem nét mặt của cô, lạnh lùng đánh nát tưởng tượng của cô, “ Cô có thấy cặp tình nhân nào đang yêu đương cháy bỏng ở chung một căn phòng mà ngã ra đất ngủ không? Ai đã thề son sắt trước khi tới đây là sẽ không kéo chân sau? Đúng là càng che càng lộ.”
A...... Sau khi làm hòa với Phó baba, cái lưỡi độc ác của anh đã quay trở lại. Phù An An lắc đầu, nhặt cái chăn ở trên sàn nhà lên, nhìn chiếc giường lớn duy nhất trong căn phòng này và chuẩn bị sử dụng chăn để tạo thành một đường vĩ tuyến ba mươi tám nhân tạo.
Giọng nói phía sau lại vang lên, “không cho phép đem cái chăn trên mặt đất để lên trên giường.”
Phù An An nắm chăn bông trong tay dừng lại một chút, nhìn về phía phát ra âm thanh. Cửa phòng tắm đã đóng, bên trong truyền ra tiếng nước yếu ớt. Cảm giác như cô được quay trở lại trong trò chơi một lần nữa, khi hai người họ ở cùng một phòng.
Nghĩ kỹ lại, Phó baba cùng cô ít nhất đã ngủ cùng nhau năm, sáu, bảy, tám lần, xét về quan hệ giữa hai người bọn họ, dù có ngủ ở sàn nhà hay không cũng không khác mấy. Cô thực sự là ứng cử viên sáng giá nhất để giả làm bạn gái của Phó ca! Phù An An cố gắng lên tinh thần tự thuyết phục bản thân mình.
Rất nhanh, Phó Ý Chi đã đi ra. Mái tóc lòa xòa trước trán được chải gọn, lộ ra vầng trán đầy đặn, bộ đồ ngủ bằng lụa sẫm màu trên người vẫn còn hơi ẩm. Khuôn mặt có thể khiến vô số cô gái hét lên đang đối mặt với cô.
Chậc, một người đàn ông đẹp trai thực sự đẹp trai mọi lúc mọi nơi.Phù An An sờ sờ trái tim nhỏ bé của mình, quả nhiên, Phó ca thích hợp để xinh đẹp một mình!
“Đứng ngốc ở đó làm cái gì?” Bàn tay của Phó Ý Chi đột nhiên đưa tới sau tai cô, ngón tay thon dài lướt qua vành tai làm cô hơi ngứa ngáy.
Phù An An lập tức sững sờ đứng ở nơi đó, không dám động. Ngay sau đó, mái tóc bị buộc chặt rơi xuống, “không đi tắm rửa, cô muốn biến thành con heo thúi sao?”
Mùi thơm của sữa tắm cùng với một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cô, vẻ đẹp trai của Phó baba không ảnh hưởng chút nào đến cái lưỡi độc địa của anh.
"Các cô gái chúng tôi đều thơm!" Phù An An tức giận giậm chân, cô đã nói câu này không biết bao nhiêu lần rồi, còn cô thì gầy như vậy làm sao mà giống heo được. Xem anh là đại ca nên cô mới không anh tính toán.
Cô bước vào phòng tắm không chút do dự. Sau khi tắm xong, Phù An An nhìn bộ đồ ngủ, lâm vào trầm tư. Nhìn màu sắc và chất liệu của bộ đồ ngủ, chắc là cùng kiểu dáng với của Phó ca.
Nhưng mà cái bộ đồ ngủ này cần phải nghiên cứu thêm. Tại sao thật nhiều chỗ không nên trong suốt lại trong suốt? Cái đường viền hoa kia che được cái gì? Tại sao váy ngủ này chỉ dài đến bắp đùi a!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo