Editor: Trâm Rừng
Trò chơi Ngày thứ hai mươi bảy, sáu giờ sáng.
Có một chuyện vô cùng không tốt – Cẩu Sáng cảm lạnh không khỏi, bắt đầu phát sốt.
Thuốc cảm không có tác dụng qua lớn đối với tình trạng của anh ấy, vì vậy Phù An An đã cho anh ấy uống thuốc hạ sốt và thuốc kháng sinh vào sáng sớm. Vì để chăm sóc cho Cẩu Sáng, họ cũng không tiếp tục di chuyển nữa.
Tuy nhiên, ngày thứ hai mươi tám của trò chơi, chín giờ sáng. Lý Mục ở gần chăm sóc cho Cẩu Sáng cũng bị lây nhiễm.
Quả nhiên là bệnh truyền nhiễm, đeo khẩu trang là quyết định đúng đắn. Để tránh lây nhiễm cho người khác nên bọn họ đã tách ra sống ở chỗ khác. Bốn người còn khỏe tìm một cái xe bên cạnh đi vào ở, công việc thường ngày chính là chiếu cố hai người bị bệnh.
Để tránh lây nhiễm cho người khác, bữa ăn sẽ được đưa cho họ qua cửa sổ. Căn bệnh của hai người này tiêu hao nhiều vật tư hơn bình thường, chỉ trong một ngày, mắt thường cũng có thể thấy Cẩu Sáng đã bị gầy đi rất nhiều
May mắn thay, vật tư trong không gian của Phù An An vẫn đủ cho họ dùng.
Nhưng dị năng không gian của cô chỉ có những người anh trai thân thiết nhất trong biệt thự biết, lúc này cô chưa sẵn sàng để bộc lộ nó với những đồng đội mới chỉ cùng nhau vượt qua một vòng trò chơi.
Để phù hợp với đặc điểm của đạo cụ không gian, cô thậm chí còn đi ra ngoài một chuyến rồi nói dối rằng cô đã bí mật cất giấu một số tài nguyên vật tư ở bên kia sông.
Phó baba đã đi cùng với cô. Nhưng mà trên đường đi, lão nhân trên mặt vẫn là băng lãnh, chỉ cần không cần anh nói chuyện thì sẽ không nói bất cứ lời nào. Anh thậm chí không muốn nhìn cô nhiều thêm một lần. Anh còn giận, dỗ kiểu gì cũng không xong.
Một bên khác.
Cẩu Sáng và Lý Mục bị cảm lạnh ngày càng nặng, dựa vào thuốc hạ sốt và kháng sinh trong hộp cứu thương mà treo mạng của họ lên đi đến giây phút cuối cùng của trò chơi.
Âm thanh quen thuộc kết thúc trò chơi vang lên.
Phù An An ngồi trên giường lắng nghe thông báo, trong vòng chơi này, điểm của cô đã từ 460 điểm ban đầu đã thay đổi thành 540 điểm, số điểm được tăng thêm đều do giết chết một số người chơi chia bài dự bị.
Thoát khỏi trò chơi, cô mở mắt ra. Đứng lên vận động một chút, tiếp đó đến dưới lầu xem. Dưới lầu chỉ có kẻ ăn không ngồi rồi Đại Cường ca cùng với người suốt ngày ôm máy tính Từ ca.
Phù An An chào hai người trước, sau đó ngồi xuống và thản nhiên hỏi:“Nghiêm ca cùng Chương Sư Phụ đâu.”
"Lão Trương vào game, lão Nghiêm ở trên lầu."
Tô Sầm thản nhiên đáp, sau đó nhìn về phía Phù An An, trong mắt có chút buôn chuyện cùng tò mò, "Như thế nào rồi?"
Phù An An sửng sốt, "Cái gì, như thế nào?"
Tô Sầm: “Ở trong trò chơi, cô và Phó gia như thế nào rồi?”
Phù An An nghe vậy trừng mắt, “Làm sao ngươi anh biết tôi đã chọc giận Phó gia ở trong trò chơi?”
"Cô đã làm Phó gia tức giận hả?" Tô Sầm không thể tin được, hai người họ mới đến với nhau chẳng bao lâu nha.
Phù An An nặng trĩu gật đầu, sau đó hy vọng được học hỏi từ Anh Đại Cường, "Tô ca, tôi nên làm gì để Phó ca bỏ qua chuyện cũ đây?"
Tô Sầm nghe vậy mỉm cười, tùy ý dựa vào lưng ghế sô pha, gác hai chân lên chiếc ghế đẩu bên cạnh, "Có gì khó khăn, đi làm nũng với Phó gia đi. Phó gia cưng chiều cô như vậy còn sợ anh ấy sẽ không tha cho cô sao?"
Thực sự không được thì hôn một chút. Hoặc là này kia một chút. Đàn ông không thể chịu được cô gái họ thích dùng mấy bài này. Là một người anh trai nghiêm chỉnh nên Tô Sầm không thể xấu hổ nói ra những điều này được.
Nhưng anh đã cho Phù An An một cái nhìn gợi ý ---- cô hiểu đấy.
Phù An An không hiểu, còn cảm thấy rằng hỏi anh ta là một sự lãng phí thời gian. Cô đã phấn đấu lâu như vậy, từng bước từng bước đến được vị trí này, chẳng lẽ tất cả đều là do làm nũng sao?
Đánh rắm! Cô rõ ràng là dựa vào công phu nịnh nọt cùng với thực lực công quan trò chơi!!!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo