Editor: Trâm Rừng
“Phó gia, ngài dùng cái này.”
Phó Ý Chi liếc nhìn đồ vật trong tay của hắn sau đó tiếp nhận. Ánh mắt nhìn về phía sau lưng, Phù An An đang cùng người khác trò chuyện rất vui vẻ.
Lý Mục cảm thấy bầu không khí xung quanh Phó gia lại trở nên nặng nề. Anh có chút khó hiểu nhìn về phía Phù An An đang ngồi bên đống lửa cùng Cẩu Sáng trò chuyện vui vẻ, lúc này lại nhìn về phía Phó gia. Nhìn cách hai người ở chung với nhau, có vẻ như Phù An An không được sủng ái như trong lời đồn.
Ngay khi anh đang suy nghĩ, tấm tôn của chiếc xe tải đột nhiên bị một vật nặng đập vào, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Có người ở bên ngoài hơn nữa bọn người đó đang đến đây. Người cầm đầu là một người đàn ông có ria mép. Hắn ta cầm một chiếc rìu trên tay, trên đó vẫn còn dính máu. Hai mươi hoặc ba mươi người đi theo phía sau, cầm trên tay nhiều loại vũ khí bao vây nơi này.
Người đàn ông dẫn đầu nhìn những người trong xe rồi cười điên cuồng, những miếng thịt băm vẫn còn dính trên răng cửa lộ ra ngoài — "Lại có thêm sáu con cừu hai chân."
Nghe vậy, vẻ mặt của những người trong khoang xe đều thay đổi. Cừu hai chân, một thuật ngữ xúc phạm con người. Trong các vòng của trò chơi, cừu hai chân dùng để chỉ những người bị coi là thức ăn. Không nghĩ tới trên đường cao tốc lại có một đám người như vậy, bọn họ lập tức minh bạch vì sao những người tị nạn lại phải bất chấp tuyết rơi dày đặc rời đi nơi này.
“Ha ha ha, bắt bọn hắn lại, nuôi nhốt cùng một chỗ!” Người đàn ông dẫn đầu kiêu ngạo nói, hắn ta không biết rằng mình đã đá vào tấm ván sắt, đại nạn sắp ập xuống. Cho đến khi hắn ta bị Phó Ý Chi đá văng ra, nặng nề ngã xuống tuyết, cả người bị chìm sâu trong tuyết.
“Mẹ nhà hắn! Còn ngẩn ngơ làm gì, lên cho ta!" Người đàn ông đập mạnh vào tuyết ra lệnh cho cấp dưới của mình.
Hai bên cứ như vậy đánh nhau. Hai mươi, ba mươi người đấu với sáu người, nhưng đám người này đều đánh không lại. Khả năng chiến đấu của 6 người đều xuất sắc, người hét to nhất đã bị giẫm trong tuyết, còn những người em khác thì chết hoặc bị thương.
“Các ngươi tổng cộng bao nhiêu người?”
"Bốn mươi!" Người đàn ông bị giẫm đạp trong tuyết run rẩy nói ra vị trí, số đàn ông và phụ nữ, tuổi tác và tổng cộng họ đã bắt giữ bao nhiêu người. Bán đứng đồng đội một cách sạch sẽ chỉ là vì cầu xin bọn họ tha chính hắn một mạng.
Người đàn ông mở miệng lớn tiếng cầu xin. Lúc đến cỡ nào tàn bạo thì hiện tại cũng sợ chết như thế. Thịt vụn dính giữa hai hàm răng trông rất nổi bật và ghê tởm.
Lý Mục sau khi hỏi xong vấn đề khẽ nhíu mày nhìn về phía Phó Ý Chi đang đứng ở chính giữa.
“Giết.” Một cái cũng không lưu lại.
Một bên khác
Trong khu trại được tạo thành từ nhiều khoang xe tải, một nhóm người đang tụ tập cùng nhau để tổ chức tiệc nướng. Trong đó có hai toa xe truyền đến tiếng khóc thút thít cùng với âm thanh kêu rên, thậm chí còn có tiếng nói lanh lảnh của trẻ nhỏ.
Một thanh niên nghe thấy thanh âm này, trong lòng có chút mềm lòng: "Vương ca, chúng ta làm như vậy không phải quá tàn nhẫn sao?"
Cho dù là ăn thịt người, bên ngoài có rất nhiều xác chết, nhưng bọn hắn lại dùng những xác chết đó để nuôi sống con người rồi sau đó ăn thịt những người bọn hắn đang nuôi.
Ngồi đối diện với hắn là Vương ca, một người đàn ông đeo kính, đôi giày da bóng loáng, dễ dàng nhận ra hắn ta từng là người đàng hoàng, nhưng lúc này, ánh mắt hắn ta đang nhìn thẳng vào thịt nướng trên bếp, nhìn như sắp chảy nước bọt ra ngoài. Hắn ta còn nói lời lẽ một cách ngay thẳng, "Chọn lọc tự nhiên, kẻ thích nghi nhất sẽ sống sót. Nếu như ngươi muốn ăn thịt người chết, có thể đi vào làm bạn cùng với đám dê hai chân ở trong xe kia đi.”
Thanh niên nhất thời không nói gì, đồng cảm thì đồng cảm nhưng hắn càng không muốn chết. Nhìn miếng thịt nướng mềm, mọng nước trên ngọn lửa, hắn ta chộp lấy một miếng lớn và ăn một cách thô bạo.
Toàn bộ khu trại ngập trong khói lửa.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo