Editor: Trâm Rừng

Có người cầm thịt nướng nhìn cửa doanh trại mấy lần, "Tại sao Ngũ ca dẫn người đi tới bây giờ vẫn chưa trở về?"

Vừa dứt lời, một cái vật hình cầu được bao trong mảnh vải bị ném vào.

“Các ngươi nói là người này sao?” Vật hình cầu lăn ra khỏi tắm vải, đó chính là cái đầu của lão Ngũ đi ra ngoài tìm cừu hai chân.

Ngay lập tức, mọi người bên trong đều cầm vũ khí.

“Ai?”

“Là ai làm?”

Với một tiếng cọt kẹt, cánh cửa được mở ra.

Những người tị nạn bị nhốt trong khoang xe tải lắng nghe tiếng nói từ bên ngoài truyền đến, có người đờ đẫn thờ ơ ngồi tại chỗ không có bất kỳ động tác hay biểu cảm nào. Có người ngạc nhiên, kích động nằm giữa khe cửa cố nhìn ra ngoài, mong chờ có người đến cứu.

Hai mươi phút trôi qua, cuối cùng cánh cổng nhốt chặt bọn họ cũng được mở ra! Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy mặt trời sau ba ngày bị nhốt trong đây, nhìn thấy xác của những kẻ ăn thịt người trên khắp mặt đất, họ đã khóc vì sung sướng.

Tuy nhiên, vẫn có người trên xe bị mất tay, đùi hoặc các bộ phận khác. Những bộ phận này đã biến thành đồ ăn của những kẻ ăn thịt người đang nằm ở trên đất kia. Bọn họ nằm ở đó đau đớn kêu rên, vết thương vẫn rỉ ra máu cho dù bọn họ có băng bó chặt cỡ nào. Trong một môi trường khắc nghiệt như vậy, những người sẽ rất khó có cơ hội sống sót.

Nhưng mà đám người Phù An An cũng không có biện pháp. Cứu những người này là hết tình hết nghĩa, bọn họ muốn thông quan cũng rất khó.

Thả những người bị nhốt bên trong này ra, sáu người cũng nhanh chóng rời đi, về phần những người này có thể sống sót hay không cũng là do số mệnh của bọn họ.

Không còn chiếc Hummer nguyên vẹn kia nên bọn họ phải đi bộ rất lâu trên đường lớn. Ban đêm, họ chỉ có thể sống tạm bợ trong những chiếc xe bỏ hoang. Đổ xăng đầy xe sau đó đánh lửa mở động cơ của xe rồi bật lên điều hòa không khí là có thể trải qua một đêm hoàn hảo.

Cảm nhận được hơi nóng trong xe, mọi người đều nhìn Cẩu Sáng tán thưởng. “Khổ cực rồi.”

“Không có gì.” Cẩu Sáng khẽ mỉm cười, cầm lấy giun đất khô và bánh nhỏ cho bữa tối, cắn một miếng, sau đó ho khan dữ dội.

“Làm sao vậy?” Lý Mục hỏi.

"Có lẽ tôi bị cảm lạnh, không sao đâu." Cẩu Sáng ho khan hai tiếng, sau đó khoát khoát tay, "Ngủ một đêm sẽ không sao nữa."

Tình huống của anh đã thu hút sự chú ý của Phó Ý Chi và Phù An An. Hôm nay trong đoàn tị nạn có khá nhiều người ho khan liên tục. Người chết quá nhiều, uống nước bẩn, mất vệ sinh, dễ phát sinh bệnh truyền nhiễm.

“Nấu nước nóng, uống chút thuốc cảm mạo.” Phó Ý Chi lạnh nhạt nói.

Phù An An lúc này cũng lấy thuốc trong hộp cứu thương ra, Cẩu Sáng nhìn sang: "An An, cô giống như cái chuông nhỏ, trong không gian cái gì cũng có." Anh luôn nghĩ rằng không gian nhỏ như vậy chỉ có thể dùng để đựng thức ăn và nước uống.

“Cũng chỉ có thế.” Phù An An khiêm tốn phất phất tay, sau đó đem hộp sơ cứu đặt ở trước mặt hắn, "Ngươi tự mình xem thuốc nào tốt hơn."

"Nếu bị cảm lạnh hãy giữ khoảng cách với những người khác." Phó Ý Chi nhìn hai người đang nói chuyện hơi cau mày, “Mỗi người chuẩn bị một cái khẩu trang, tối nay đi ngủ cũng phải đeo.”

Ba ngày cuối cùng cần phải cẩn thận một chút đề phòng bị lật xe ở phút cuối. Phù An An gật đầu đồng ý, cô cũng chuẩn bị một gói khẩu trang, trong hộp cứu thương còn có hai cái nữa, lấy khẩu trang đưa cho những người khác đeo.

Bốn người họ nhìn Phù An An sau khi lấy ra hộp thuốc lại lấy ra rất nhiều khẩu trang — Đạo cụ không gian của Phù An An thực sự có thể chứa bất cứ thứ gì.

0.11584 sec| 2438.164 kb