Editor: Trâm Rừng

Nhưng ngay sau đó trò chơi không thể tiếp tục vì có những vị khách đến lâu đài cổ. Nghe thấy gia nhân tới bẩm báo, khuôn mặt vui vẻ của Phó gia gia lập tức đông cứng lại.

Hai chiếc ô tô màu đen dừng trước cửa, bước ra là hai mẹ con. Đi theo người hầu dẫn đường, đi thẳng vào đại sảnh.

Người lớn đã ngoài bốn mươi, trông vẫn còn duyên dáng, cô gái trẻ mới ngoài hai mươi, trẻ trung và xinh đẹp. Cả hai đều ăn mặc lịch sự, sang trọng, có vẻ như họ đã ăn diện cẩn thận khi đến đây.

“Phó lão tiên sinh, ngài khỏe.”

“Tuệ Tâm đến sớm như vậy.” Phó Tranh buông xuống cờ tướng trong tay, khách sáo nói.

Cô gái tên Tuệ Tâm mím môi cười: "Lần trước ngài nói với tôi là muốn gặp Mộng Đình, vừa vặn năm nay con bé về sớm nên tôi đưa con bé đến đây."

Nói xong, người phụ nữ kéo cô gái bên cạnh, “Mộng Đình, vị này là Phó gia gia.”

“Phó gia gia hảo.” Cô gái đứng phía sau ngoan ngoãn nói, ánh mắt quét qua những người khác, sau đó rơi vào trên người Phó Ý Chi, “Phó Ca ca, đã lâu không gặp.”

Phó Ý Chi không lạnh không nóng trả về một câu“chào ngươi”. Ngay sau đó, anh đã kéo cổ áo Phó An An lên, "Đi thôi."

"Hả?" Phù An An sững sờ, cùng tay cùng chân đi theo sau lưng Phó Ý Chi, "Chúng ta đi đâu vậy?"

"Ông nội có khách, đừng quấy rầy." Phó Ý Chi nhìn Phó Tranh một cái, thần sắc lạnh nhạt đi qua ông.

Phó Tranh sững sờ, đột nhiên nghĩ tới cuộc trò chuyện vào buổi sáng hôm nay, nhìn xem bóng lưng anh rời đi bị tức cười--- tên tiểu tử hỗn đản này!

Sau cả ngày thảnh thơi, dù ở đâu cũng không thể ngừng rèn luyện. Trên tầng ba của lâu đài, có một sân tập rất lớn.

Phù An An đang đứng đối diện với Phó Ý Chi, cô đã ra tay trước để tấn công anh. Nhưng anh thực sự quá mạnh cho dù Phù An An không giữ lại một chút sức lực nào. Một đấm đi qua đã bị anh đỡ được sau đó là một cú quét chân, mọi đòn tấn công đều nhằm vào bộ phận dễ bị tổn thương nhất trên cơ thể con người.

"Cố gắng phát huy là được."

“Độ bén nhạy cũng không tệ.”

“Thiếu một chút sức lực.”

“Độ dẻo dai quá kém.”

Phó Ý Chi nắm lấy một chân của Phù An An rồi nói với vẻ mặt vô cảm, "Có phải tất cả thức ăn cô đều được dùng để nuôi thịt không? Đánh nhau như cù lét vậy."

Mẹ kiếp! Đánh nhau thì đánh, sao lại dùng lời lẽ xúc phạm người ta? Phù An An tức giận, cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của Phó Ý Chi rồi bất ngờ đá vào chân thứ ba của anh.

Phó Ý Chi nắm chặt mắt cá chân đang đá tới, ngón tay hơi dùng lực một chút, "Vừa rồi cô muốn đá vào đâu?"

“Eo, eo á.” Khoảnh khắc cô bị bắt, Phù An An đã rất sợ hãi. Vừa rồi đánh đỏ mắt mới không từ thủ đoạn. Nếu như công kích vừa rồi của cô không có bị ngăn trở, làm cho Phó Ca đoạn tử tuyệt tôn, cái tội kia lớn lắm. Hy vọng phó baba đại nhân có đại lượng!

“Phải không?” Rõ ràng Phó baba không muốn bỏ qua cho cô đơn giản như vậy.

Chân của Phó An An bị người kéo, đột nhiên nhảy về phía trước hai lần, chân của cô cách một vị trí nào đó vô cùng gần.

"Tôi như thế nào lại cảm thấy cô muốn đá vào đây nha."

“Không không không!” Trong nháy mắt, Phù An An tóc lạnh dựng đứng, cô dùng sức rụt hai chân lại, " Dây chằng… của tôi không tốt, đá không tới đâu."

"Dây chằng không tốt sao? Không đá lên được sao?" Phó Ý Chi từng bước tiến lại gần, Phù An An càng lúc càng lùi ra sau, cho đến khi cô bị dán vào tường.

"Dây chằng không tốt, chúng ta luyện tập đi." Bên tai truyền đến một tiếng thở dốc, nhưng giọng nói lạnh lùng trong trẻo dường như đang tuyên bố một việc chính sự.

0.33299 sec| 2392.75 kb