Editor: Trâm Rừng
Sống mũi cao, môi mỏng, lông mày như kiếm xếch vào sợi tóc đen nhánh buông xõa bên mai, gương mặt tuấn tú, đường nét khuôn mặt đều hoàn mỹ không chê vào đâu được.
Người đàn ông nhìn thấy ánh mắt của cô và mỉm cười với cô. Mặc dù nụ cười của anh ấy rất dịu dàng, nhưng lông mày và ánh mắt lại khiến người ta có cảm giác không tốt. Nếu anh ta hung hăng, đó chắc chắn là một trong những tên côn đồ mặc vest!
Trời ạ, gần đây cô đã nhìn thấy rất nhiều anh chàng đẹp trai! Thấy nụ cười của anh, Trương Viện Viện vô cùng ngại ngùng cúi đầu.
Phù An An đi theo sau vội vàng chạy vào thang máy, nhìn cô ấy đột nhiên yên lặng, có chút khó hiểu. "Có chuyện gì xảy ra với chị vậy?" Cô vỗ vai của Trương Viện Viện, còn tưởng rằng chị em tốt của mình bị bạn trai cũ kích thích.
“Không có, không có gì a.” Trương Viện Viện nhỏ giọng, lời nói nhỏ nhẹ trả lời nhưng trong lòng cũng không ngừng mà hô to -- Anh chàng đẹp trai đó đang nhìn mình đấy! Anh ấy đã bị cô mê hoặc đúng không? Cô phải giữ gìn hình tượng thục nữ của mình!
Thẳng cho đến khi chuông thang máy reo lên thông báo đã đến tầng sáu. Nhìn cô ấy lâu như vậy tại sao lại không xin số điện thoại?
Đi ra khỏi cửa thang máy, Trương Viện Viện vén tóc bên tai, quay người lại, đang định nói lời này, lại đột nhiên phát hiện ánh mắt của người đàn ông kia đâu có nhìn cô! Cả một đoạn đoàn đường này rõ ràng là nhìn chằm vào tiểu Béo của cô.
Quả nhiên ở nơi nào có tiểu béo sẽ không có duyên phận khác giới của Trương Viện Viện. Lập tức, trong lòng của Trương Viện Viện cảm thấy khó chịu.
"Trứng lớn, chị bị làm sao vậy?" Thấy tâm trạng luôn thay đổi của Trương Viện Viện, Phù An An không khỏi nhìn về phía thang máy. Chỉ còn một khoảng trống rộng bằng nắm tay giữa hai cửa thang máy, cô chỉ nhìn thấy một chiếc cà vạt màu xám.
Trương Viện Viện lúc này đã biến đau thương thành sức mạnh, "Không có gì, chỉ là chị quyết định ăn cho em phá sản!"
Một bên khác, thang máy đi thẳng đến tầng cao nhất. Vệ sĩ dọn đường phía trước, trong hành lang vang lên tiếng bước chân.
Một đám lão nhân chờ trong phòng khách đã lâu đứng lên, nhìn về phía cửa, chờ người đàn ông xuất hiện, trên mặt lộ ra vẻ thân thiện. “Lục tổng tới, hoan nghênh hoan nghênh.”
Khóe miệng của Lục Thận lộ ra một nụ cười, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt, hướng bọn hắn gật đầu nói: "Các vị tiền bối mời ngồi, không cần khách khí như vậy ."
Phù An An đặt một gian phòng trên tầng sáu cạnh cửa sổ. Sau khi từng phần từng phần đồ ăn Nhật được bưng lên bàn, hai người bắt đầu ăn như gió cuốn. Sau một trận cơm khô khan mới ngồi phịch tại chỗ bắt đầu nói việc chính.
“Nói đi bảo bối, sự tình gì mà gọi chị tới gấp gáp như vậy?”
“Ai nha, em đã chọc giận đùi vàng baba.”
Nghe vậy Trương Viện Viện ngồi thẳng lên, “ Là cái vị đẹp trai đến bạo ngược, cho em tiền lương kếch xù, tiên nhân hạ phàm độ kiếp kia sao?”
“Ừ.” Phù An An gật đầu.
"Trời ạ! Người này em phải cúng bái thật tốt nha!" Trương Viên Viên sờ sờ trái tim nhỏ bé của cô, "Lão đại như vậy, cho dù tu mười sáu kiếp phúc khí cũng không có được."
“Em cũng đã làm tốt mà!” Đây thật là oan uổng Phù An An , "Trong lòng em, địa vị của anh ấy chỉ thấp hơn ông bà nội của em một chút."
Trương Viện Viện nghe vậy sững sờ, “địa vị còn cao hơn chị hả?”
“Này, đây không phải trọng điểm!” Phù An An vỗ bàn một cái, "Trọng tâm bây giờ là làm thế nào em có thể lấy lại sự tha thứ và yêu thích của Phó baba"
"Cái này..." Trương Viện Viện xoa cằm, vì bữa cơm này mà cố gắng nghiêm túc suy nghĩ, “Thật ra, điều mà sếp coi trọng nhất là hiệu suất làm việc của cấp dưới như chúng ta, cũng như việc chúng ta có thể khiến ông ấy cảm thấy thoải mái khi giải quyết công việc và giao tiếp hay không. Vì sai lầm trước đây đã mắc phải, hãy bù đắp bằng thành tích hoàn hảo trong nhiệm vụ tiếp theo. Em phải cho anh ấy hiểu rằng sai lầm chỉ là tạm thời, còn giá trị của em sẽ tồn tại mãi mãi!"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo