Editor: Trâm Rừng

"Cá dưới sông không được ăn." Lý Mục lắc đầu, cự tuyệt đề nghị này. Vừa rồi anh đã đi ngược dòng sông nhìn thấy có người đã ăn cá ở dưới sông. Nhưng tất cả những người này đều không có loại lệ, kết cục cực kỳ thê thảm. Cá trong sông và nước trong sông không nên tùy tiện chạm vào.

“Thức ăn của chúng ta bây giờ là những con vật còn sót lại trên đồng ruộng, sau đó là thực vật. Những lá và rễ nào có thể ăn được đều phải đào lên để mang đi. Trong đất cũng có thể khai quật, giun đất và các loại côn trùng nhỏ khác ẩn dưới đất, có thể dùng để làm thịt khô ” Lý Mục nghiêm túc phân tích.

Quả nhiên là những người chơi đầy kinh nghiệm đã thông qua nhiều vòng trò chơi cho nên vấn đề lương thực sẽ không làm khó được bọn họ. Nhưng mà trong từng câu từng chữ đều lộ ra chút gian khổ cùng chua sót.

“Ngoài ra, nhiên liệu cũng rất quan trọng, nếu không về sau cũng không thể lái xe được nữa. Vì vậy, tuyến đường của chúng tôi phải luôn gần đường lớn, thuận tiện cho việc thu thập xăng còn sót lại của các phương tiện ở trên đường.”

Sau khi phân tích đến đây, bốn người không khỏi thở dài. Mọi người đều biết trong loại trò chơi thiên tai như thế này thì tài nguyên chính là vấn đề khó khăn lớn nhất.

Trong tương lai, thức ăn sẽ ngày càng ít đi, đến cuối cùng mọi người có thể trở thành cừu hai chân. Mỗi khi trải qua một vòng trò chơi này giống như một lần trải qua mười tám tầng của địa ngục. Đây cũng là nguyên do đạo cụ không gian tuy không lớn nhưng lại bị người tranh giành đến sứt đầu mẻ tráng.

Với bốn không gian cỡ vali, nghe có vẻ nhỏ. Nhưng trên thực tế, dưới tình huống không có đạo cụ không gian thì một người có thể lấy tối đa bao nhiêu tài nguyên?

Trong giai đoạn sau của trò chơi, bất cứ ai mang ba lô sẽ khiêu khích người khác cướp lấy, hơn nữa, mang quá nhiều đồ sẽ ảnh hưởng đến hành động cùng với tiêu hao thể lực. Ngay cả trong cốp xe, khoảng trống cũng không lớn bằng bốn chiếc vali.

Lý Mục cảm thấy mình không thể nào quên được niềm vui khi tình cờ nhận được đạo cụ không gian trong một lượt trò chơi. Đáng tiếc từ đó về sau, anh cũng không có nhặt được lần nào nữa.

Ai. Bây giờ quan trọng vẫn là đào côn trùng, ăn vỏ cây a. Giới hạn và trở ngại cuối cùng là bắt anh phải ăn thịt của đồng loại, anh không muốn bị đẩy đến mức đó trong bất kỳ vòng nào của trò chơi.

"Trước tiên phân công đi, có người đi tìm chất đốt, có người bóc vỏ cây tìm giun đất."

Phù An An nghe vậy ho khan hai tiếng, sau đó đứng lên: "Khoan đã, tôi nói cho mọi người biết là đạo cụ không gian đang ở trong tay tôi.”

An An tỷ chính là khiêm tốn đứng ra như vậy; tiếp đó khiêm tốn nói tiếp, “bên trong còn có một chút vật tư.”

Nghe được lời nói của Phù An An, mấy người còn lại đều kinh ngạc, vui mừng và không thể tin được.

“An An...... Tỷ, chị đang nghiêm túc sao?”

“Ừ.” Phù An An mỉm cười.

"Bên trong đạo cụ không gian còn có chỗ trống sao?"Lý Mục hỏi.

Diễn kịch phải diễn cho tới. Phù An An duỗi ra một cái ngón tay, “rỗng một cái.”

Bốn người liếc nhau, nhất thời cảm thấy thịt chuột đồng trong tay càng ăn càng ngon, "Mau ăn đi, hai ngày này, bắt thêm mấy con chuột đồng và giun đất, đem phơi khô thành thịt khô, lấp chỗ trống trong không gian của An An đi!"

Đựng, đựng con giun sao?

"Uh ... đợi một chút." Phù An An ngăn bốn người họ lại, "Mọi người đi tìm nước trước đi, chúng ta tương đối thiếu nước uống."

“Không thiếu.” Lúc này, bọn người Lý Mục càng thêm vững tin. Là một người cũ đầy kinh nghiệm trong trò chơi, làm ra nước sạch để uống chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Thông minh và có năng lực, còn làm việc chăm chỉ. Phù An An chắp tay sau lưng đi một vòng quanh bọn họ, trong mắt mang theo tán thưởng, năng lực chỉ kém hơn cô một chút mà thôi.

0.33503 sec| 2388.938 kb