Editor: Trâm Rừng

Phù An An đột nhiên cảm thấy một bàn tay to ôm lấy eo cô, lòng bàn tay dùng sức ấn cô xuống. Một bên bắp đùi bị ai đó nhấc lên, từ từ nâng lên, cuối cùng ấn thành chữ "1" thẳng đứng.

“Đau đau đau!” Hai chân đột nhiên bị áp lực như vậy, khiến Phù An An phát ra một tiếng kêu như giết heo.

Người phía sau chống lên, ôm lấy eo sắp ngã sang một bên của cô, "Dẻo dai không tệ, thử tư thế khác xem sao?"

"Phó ca, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi." Phù An An nhiều lần thừa nhận sai lầm của mình, lẽ ra cô không nên tấn công em trai của ông già.

Hai chân bị tách ra đến cực điểm, có cảm giác dây chằng sắp đứt. “Ưm...... Phó Ca!” Phù An An cầm tay của Phó Ý Chi, muốn đem tay của anh mở ra.

Phó Ý Chi để cô nắm lấy ngón tay của mình, cuối cùng đứng dậy rồi đặt chân cô xuống. "Có đau không?"

Đương nhiên đau! Phù An An trả lời anh với vẻ mặt nhăn nhó.

Phó Ý Chi dựa vào tường nhìn cô, xắn tay áo cởi cúc áo khiến anh nhìn có vẻ tự do thoải mái, "Nếu còn có lần sau. . . Tôi sẽ làm cho cô càng đau hơn.”

Không biết vì sao, Phù An An lại cảm thấy những lời này của anh có chút ác ý? Là não của cô bị hỏng rồi hay là đầu óc của Phó ca ca bị hỏng?

Suy nghĩ hồi lâu, cô mới chợt nhận ra mình còn đang nắm ngón tay của Phó Ý Chi. Vội vàng buông tay rồi tránh khỏi anh thật xa.

Mặt trời xế chiều lúc hoàng hôn, mặt nước hồ trước lâu đài phản chiếu màu đỏ thẫm. Hào quang chiếu vào bên trong lâu đài. Bên trong, đủ loại thư pháp quý giá, tranh vẽ và đồ bạc được bao phủ bởi một thứ ánh sáng yếu ớt.

Phù An An đang ngồi trên giường, tay cầm bộ điều khiển trò chơi và trên đầu đang đội bộ điều khiển trò chơi VR mới nhất. Phó gia gia là một cái bảo tàng gia gia, ông biết tất cả trò chơi mà người tuổi trẻ yêu thích.

Cô điều khiển các nhân vật trong trò chơi lăn và nhảy trong căn phòng tối, tránh người phụ nữ mặc đồ đỏ với mái tóc rối bù phía sau. Cơ thể vô tình đung đưa theo các nhân vật trong trò chơi từ bên này sang bên kia.

Sau vài game sinh tồn, màn chơi này không quá đáng sợ mà rất mới lạ. Lúc này, một đôi bàn tay to từ trên trời giáng xuống, đoạt đi kính mắt. Trò chơi bị ép buộc gián đoạn. Phù An An khẽ cau mày, sau đó quay đầu lại, "Phó ca ca, anh. . . "

Trước khi cô có thể nói hết câu, trán cô đã sượt qua bờ môi của anh làm cho người ta không khỏi sững sờ. Tại sao Phó Ca lại đến gần như vậy?

"Chuyện gì vậy?" Phó Ý Chi nhìn xuống cô.

Nhìn đôi mắt mở to bằng phẳng của anh, làm sao Phó ca có thể cố tình làm điều đó được. Phù An An lắc đầu, "Tại sao anh lại lấy kính VR của tôi?"

“Không có gì.” Phó Ý Chi lạnh nhạt nói, rồi ném chiếc kính cho cô. "Cái này hoạt động như thế nào?"

Nghe điều này, Phù An An hoàn toàn không tin vào tai mình. Phó ca muốn chơi game như thể bầu trời sắp mưa đỏ. Mới lạ!

"Phó ca để em mang vào cho anh." Phù An An cầm lấy kính, nhiệt tình nói, quỳ xuống ngồi bên cạnh anh, cầm lấy kính đeo vào cho anh rồi điều chỉnh thử.

Nhìn từ phía sau, có vẻ như Phó Ý Chi đang ngồi trên giường, còn Phù An An đang nửa quỳ ôm đầu anh, hai người đang làm những chuyện ngọt ngào giữa tình nhân.

Người hầu đi vào sau khi gõ cửa nhìn thấy hai người bên trong, trên mặt lộ ra nụ cười mập mờ sau đó lẳng lặng đóng cửa lại.

Phù An An còn chưa mang kính cho Phó Ý Chi xong, đã nghe thấy tiếng đóng cửa nhẹ nên nhìn về phía cửa.

"Không có gì, chỉ là người hầu." Phó Ý Chi thản nhiên nói.

“Tại sao cô ấy đi vào rồi lại đi ra?”

“Đi nhầm.” Anh liếc nhìn Phù An An ở trước mặt, “tiếp tục.”

0.32292 sec| 2381.883 kb