Editor: Trâm Rừng

“À.” Phù An An ngồi vào bên cạnh anh, thuận tay cầm lên một cái máy chơi game khác.

----------------------

Vì trò chơi, họ không thể ở lại châu Âu quá lâu. Nếu mọi người ở lại quá lâu sẽ bị Phó gia gia phát hiện ra điều bất thường.

Vì vậy, vào đêm tiệc giao thừa kết thúc, họ phải bay về. “Tại sao lại về sớm như vậy? Thật sự không thể để An An ở lại trong nhà thêm mấy ngày nữa hả?.” Hiếm khi Phó gia gia mở miệng giữ người, nhìn thấy đứa cháu trai duy nhất của mình, người đã lớn tuổi nên thích náo nhiệt.

“Ừm.” Phó Nhất Chi gật đầu.

Phó Tranh nghe vậy thở dài, trong lòng cũng biết, đứa nhỏ này nói cái gì chính là cái đó. Ông liếc nhìn Phù An An đang đứng cách đó không xa, "Ở chung hai ba ngày, ta rất thích đứa nhỏ này."

Phó Ý Chi ánh mắt đi theo, nhìn thấy Phù An An đứng ở bên cạnh đầu bếp, anh hơi hơi cong môi, "Ừm."

Nhìn thấy bộ dạng cao ngạo lạnh lùng của anh, Phó Tranh dọng mạnh cái nạng nhất thời không nói nên lời.

------------------------------------

Thời gian trò chơi của Anh Đại Cường đã đến, anh ấy ngủ quên lúc đến đây nên được anh Nghiêm và Chương Sư Phụ cõng đi.

Lúc này, chỉ còn lại một mình Phù An An ngồi trong góc xem đầu bếp biểu diễn. Mỗi khi hoàn thành một món ăn, nó sẽ vào bụng cô. Đầu bếp cùng với cô có thể nói là phối hợp thiên y vô phùng.

Sau khi ăn một chiếc bánh bông lan, khuôn mặt của Phù An An bị véo, cô liếc sang nhìn, không có ai dám véo mặt cô ngoại trừ Phó Ý Chi.

"Phó ca tới rồi." Phù An An chân chó chia sẻ cho anh món lòng nướng mà đợi đã nửa ngày. Nhưng Phó Ca lão nhân gia anh ta không ăn.

Phù An An vui vẻ nhận lại nó, ghé sát vào tai của Phó Ý Chi thì thầm: "Anh Đại Cường đã vào trò chơi, Nghiêm ca và Sư Phụ đã đi chăm sóc anh ấy. Phó ca, khi nào chúng ta sẽ đi về?”

“Nhanh.” Phó Ý Chi ngồi ở một bên thản nhiên nói.

Anh đặt một tay lên vai Phù An An, tay kia cầm sâm panh, cúi đầu nhìn người bên cạnh.

--

Có thể tới yến hội của Phó gia đơn chỉ có hai loại người.

Một loại là đủ loại thân thích.

Người kia là đối tác kinh doanh.

Nếu nói rằng sự phát triển của nhà họ Phó mạnh mẽ nhất có lẻ là vào ba năm trước. Khi đó, Phó Ý Chi mới tiếp quản tài sản của nhà họ Phó được năm năm, nhưng anh đã nâng tài sản của nhà họ Phó lên gấp mấy lần. Chỉ trong vài năm, anh đã trở thành người giàu có số một châu Âu.

Tuy nhiên, không biết tại sao vào những năm gần đây, anh lại đột nhiên trở nên trầm tính. Từ phía trước màn chuyển về phía sau, bắt đầu đầu tư vào các ngành công nghiệp, thậm chí cả quân sự và ngành công nghiệp nặng. Không ai có thể thấy rằng trong những năm kế tiếp, ngành công nghiệp có thể mang lại nhiều lợi nhuận hơn Inteet. Mạch não của đại ca kỳ lạ đến mức mọi người không thể hiểu được.

Dù ít nói nhưng Phó Ý Chi vẫn thu hút sự chú ý dù chỉ lặng lẽ ngồi trong góc. Một trong số họ là người đến từ rất sớm Mộng Đình.

Lúc này, cô đang kéo tay vị phu nhân bên cạnh, bưng ly rượu nhẹ giọng nói: “Dì Hai, con đã nói không có cơ hội rồi, bây giờ trong mắt cùng lòng của Phó tiên sinh đều tràn đầy tình yêu với cô ở bên cạnh kia.”

Lúc nói, cô khẽ thở dài, có chút tiếc nuối.

Phu nhân nghe vậy nhíu nhíu mày, “Cũng không phải không có cơ hội. Con đã tốt nghiệp trường danh tiếng, xinh đẹp, tính cách dịu dàng, lại có xuất thân gia thế. Đến Phó gia, đó chính là dệt hoa trên gấm. Với lại trước đây, Phó lão tiên sinh cũng đã từng nói với dì rằng ông ấy rất thích con.”

"Nhưng hiện tại Phó lão tiên sinh hiển nhiên càng thích cô gái này, hơn nữa Phó gia cũng không thiếu người có thể dệt hoa trên gấm.”

Mộng Đình cầm ly rượu lê, liếc nhìn hai người cách đó không xa. Những ngón tay khớp xương rõ ràng của người đàn ông vuốt ve đôi vai tinh tế của cô gái, tình yêu bị kìm nén dường như sẽ bùng nổ vào một khoảnh khắc nào đó. Cô thu hồi ánh mắt, lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý với lời nói của dì Hai.

0.15756 sec| 2388.344 kb