Editor: Trâm Rừng

Nghe Trương Viện Viện nói xong, Phù An An rất tán thành, hơn nữa hướng cô ấy giơ lên ngón tay cái, “Vẫn là chị em đáng tin cậy!”

Trương Viện Viện đắc thắng nhướng mày, cùng cô cụng ly nước trái cây, “Đương nhiên rồi. Kế tiếp chúng ta lại nói một chút về vấn đề chị xếp vị trí thứ mấy trong lòng của em ha!”

A? Phù An An nhìn đôi mắt đang nheo lại của cô ấy, suy nghĩ một lúc rồi bấm WeChat trên điện thoại. Sau đó, dường như vô tình nói một câu, “Ai nha! Chương Sư Phụ đã kết thúc trò chơi đi ra ngoài.”

Dưới mông của Trương Viện Viện giống như cài đặt một cái lò xo, duang một chút liền nhảy dựng lên. Gấp đến độ giống như lửa đốt tới mông, ngay cả món điểm tâm ngọt chưa mang lên cũng không ăn,“tiểu béo, chị đi trước đây!”

Cô ấy nói xong liền chạy thật nhanh. Chắc chắn rồi, không có học sinh nào không sợ giáo viên. Phù An An ngồi ở tại chỗ nhìn xem Trương Viện Viện đã chạy đến lầu dưới sau 3 phút tiếp đó lắc đầu---vẫn còn non lắm.

Cô một mình ăn hết số bánh dành cho hai người trong nhà hàng, thời gian đã gần hai giờ chiều. Phù An An kêu nhân viên phục vụ tính tiền.

“Tiểu thư, bàn của cô đã trả tiền rồi.”

Cái gì? Phù An An sững sờ, “ai vậy?”

“Một vị tiên sinh vừa mới đi lên lầu.” Nhân viên phục vụ mỉm cười.

Một người lạ mà cô không biết trả tiền cho cô sao?

“Vị tiên sinh kia đi rồi sao?” Phù An An tiếp tục hỏi.

“A, còn chưa có đi. Nếu như cô muốn gặp......”

“Vậy là tốt rồi.” Phù An An gật gật đầu, sau đó lấy thẻ của mình ra, “Làm phiền cô một lần nữa quẹt thẻ của tôi sau đó đem tiền của vị tiên sinh kia trả lại đi.”

Nhân viên phục vụ nghe vậy hơi sững sờ, “tiểu thư, cái này......”

“Không được sao?” Lông mày của Phù An An nhíu lại, "Tại sao tôi phải nhờ một người mà tôi không biết trả tiền cho tôi?"

“Có thể, đương nhiên có thể.” Nhân viên phục vụ vội vàng gật đầu.

Bây giờ là buổi chiều.

Ánh nắng mùa đông hiếm hoi chiếu vào cơ thể khiến người ta cảm thấy ấm áp. Hoa mai bên đường tỏa ra hương hoa nhàn nhạt, cành hoa in trên mặt đất, phản chiếu như tranh thủy mặc.

Phù An An đi tới dưới tàng cây, ngẩng đầu lên phơi nắng, thật sâu thở ra một hơi —— Phó bản trong trò chơi làm cho cô có ảo giác lơ lửng, chỉ có thực tế mới có thể làm cho cô cảm thấy an tâm.

Lục Thận đứng trên bậc thềm cao nhìn cô gái đứng cách đó không xa dưới cành mai. Làn da trắng nõn như đang tỏa nắng, mái tóc màu hạt dẻ bị gió thổi tung bay, để lộ khuôn mặt thanh tú cùng vành tai xinh xắn.

Khung cảnh bên dưới khiến anh nhớ đến cảnh tượng mà anh nhìn thấy trong ảo ảnh của Phó Ý Chi — Đôi bàn chân đô đô thịt trắng nõn, mềm mại, ngay cả ngón chân cũng giống như những viên ngọc trai tròn trịa. Vô cùng thích hợp để...... thưởng thức.

“Thật là một đứa trẻ xinh đẹp.” Một tiếng ngợi ca nhẹ nhàng vang lên làm cho những thủ hạ đi theo bảo vệ anh lập tức sững sờ.

Dưới gốc cây hoa mai, Phù An An nhạy cảm cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm. Cô nhìn sang thì thấy một người đàn ông bị một nhóm người vây quanh ở lối vào nhà hàng. Người đàn ông nhận thấy cô đang nhìn sang, nở một nụ cười ấm áp với cô và gật đầu rất lịch sự.

Người này cô có quen biết sao? Phù An An nghiêm túc nhớ lại trong đầu. Hình như cô chưa gặp qua bao giờ nên lễ phép gật đầu với anh rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Phù An An trực tiếp trở về biệt thự.

Lúc này người trong biệt thự rất bận rộn, người hầu bưng bê đồ đạc tới lui. Thấy náo nhiệt lớn như vậy, cô hơi sững sờ một lúc, nhìn Nghiêm Sâm Bác đang bận rộn trong đại sảnh, vừa định hỏi anh ấy đang làm gì, nhưng Nghiêm Sâm Bác đã lên tiếng trước. “An An trở về thật đúng lúc, có một nhiệm vụ phải giao cho cô.”

0.08779 sec| 2409.844 kb