Editor: Trâm Rừng

Sau mười giờ bay, cuối cùng họ đã đến châu Âu.

Phù An An nghĩ rằng bọn họ sẽ đến ở trong một căn biệt thự tại đây nhưng rõ ràng cô vẫn đánh giá thấp sự giàu có của Phó baba.

Đây thực sự là một lâu đài! Đó không phải gà cổ, cũng không phải con cua cổ, mà thực sự là một lâu đài cổ. Theo truyền thuyết, hai trăm năm trước, đây là nơi ở của một công tước châu Âu nào đó.

Ống khói cao chót vót, tháp bậc thang, cửa sổ hình núi quy mô lớn, cái mái đình vuông vức, lúc này ở châu Âu là ban đêm, lâu đài cổ tọa lạc bên bờ sông, ánh đèn và hồ nước tỏa sáng, mang phong cách hoàng gia cổ kính lại sang trọng.

"Phó ca, gia đình anh sống trong một bảo tàng sao?!" Miệng của Phù An An há ra thành hình chữ "O".

Phó Ý Chi đưa tay đem miệng nhỏ của cô khép lại, “Dù sao đi nữa chẳng qua chỉ là chỗ ở, vào đi.”

Phó ba ba vừa lên tiếng thì chiến tranh lạnh liền biến mất. Phù An An vội vàng lấy điện thoại ra chụp vài tấm rồi theo anh vào trong.

Bên trong lâu đài sang trọng hơn bên ngoài. Các tác phẩm điêu khắc quy mô lớn cực kỳ trang trọng, đồ nội thất, thảm trang trí, tranh vẽ, lò sưởi và thậm chí cả trần nhà, cầu thang, mọi thứ đều không giống như máy móc hiện đại sản xuất.

“Trong phòng tất cả đều là đồ cổ hả anh?!” Nghĩ đến các di tích văn hóa, Phù An An cảm thấy rằng tay chân của mình không biết nên đặt ở đâu.

“Ừm, chỉ có thảm trải trên mặt đất là không phải.” Phó Ý Chi nhìn bộ dạng lo lắng của cô, giơ tay lên bóp mặt cô, “ Đừng khẩn trương, những thứ đặt ở bên ngoài cũng không dễ hỏng như vậy.”

Phù An An:......

Một nhóm người đi theo quản gia đến đại sảnh. Mái của đại sảnh đặc biệt cao và rộng đủ để chứa ba sân bóng rổ.

Một ông lão tóc hoa râm đang ngồi trên xe lăn, mặc dù đã rất già ngồi trên xe lăn nhưng tinh thần khỏe mạnh, vẻ mặt nghiêm túc.

"Ông nội." Phó Ý Chi khẽ nhíu mày, "Không phải đã nói với ông phải nghỉ ngơi thật tốt sao?"

"Ta già rồi ngủ không được, để quản gia đẩy ta ra ngoài đi dạo." Phó Tranh vẫy tay, ánh mắt ông đảo quanh những người anh mang đến, sau đó ánh dừng mắt trên người của Phù An An, "Đó có phải là đứa trẻ mà con nói sẽ mang về không?"

Phó Ý Chi gật đầu, đưa tay về phía Phù An An, "Lại đây."

Gào gào gào! Đây là truyền thuyết mang bạn gái giả về nhà ăn tết đó.

Phù An An hợp tác duỗi tay ra bị Phó Ý Chi kéo đến trước mặt Phó Tranh. Tâm tình cô có chút khẩn trương. Ngay cả khi ông của Phó ca đang ngồi thì ông ấy trông cũng nghiêm túc hơn nhiều so với ông của cô ấy.

“Phó gia gia hảo.” Phù An An nhỏ giọng gọi một tiếng.

“An An hảo.” Phó Tranh nhìn cô gái nhỏ trước mặt, cô thậm chí còn đáng yêu hơn trong bức ảnh. Năm nay rốt cuộc tiểu tử cũng thông suốt! Phó Tranh hài lòng gật gật đầu.

Thấy cô gái nhỏ có chút lo lắng, giọng điệu của ông lập tức dịu đi, "Mọi ngươi đi đường đều mệt mỏi, chúng ta đi nghỉ ngơi trước đi. Đã chuẩn bị xong gian phòng cho các con, Nghiêm quản sẽ dẫn đường cho mọi người đi.”

Địa hình trong lâu đài cong cong quẹo quẹo, quản gia Nghiêm sắp xếp cho Tô Sầm và những người khác xong rồi thì dừng lại, "Thưa ngài, phòng ngủ chính của ngài đã được sắp xếp từ lâu, hai ngài nên đi ngủ sớm một chút."

Phù An An đi theo phía sausửng sốt trong giây lát. Cảm giác là mình nghe lầm. “Cái kia...... Ngượng ngùng, xin hỏi một chút, gian phòng của tôi ở đâu?”

“An An tiểu thư đương nhiên ở cùng một chỗ với tiên sinh.” Khuôn mặt già nua của Nghiêm quản gia nở nụ cười như của một a di, "Đều là người một nhà, An An tiểu thư không cần gò bó như thế."

Cái gì? Con mắt của Phù An An đều trừng lớn, cô đáp ứng tới làm bạn gái giả chứ không có đồng ý mấy ngày sau đó đều ở cùng một chỗ với Phó baba nha!

"Chú quản gia, xin chờ một chút!"

0.48491 sec| 2438.555 kb