Editor: Trâm Rừng

Ngay từ cái nhìn đầu tiên của Phù An An chỉ có một cảm giác - Xanh quá!

Sau đó là những câu hỏi. Cô ghé sát vào Phó Ý Chi hỏi bằng giọng rất nhỏ, "Phó ca, những thứ này có đắt không?"

Phó Ý Chi ngẫu nhiên chọn một chiếc vòng tay rồi đeo nó cho cô trước, "Nó không đắt."

Ồ, không đắt là được rồi. Phù An An đứng dậy và ngọt ngào nói: "Cảm ơn ông nội Phó."

Phó Tranh gật đầu với một nụ cười trên khuôn mặt, "Con vừa mới đến, hãy để Ý Chi dẫn con đi tham quan một vòng đi. Sẽ có nhiều người hơn trong bữa tiệc vào ngày mai, vì vậy sẽ không thuận tiện như vậy. Phía sau núi có một chuồng ngựa, hồi nhỏ thằng bé rất thích chơi cái này.”

-------------------------------

Hạnh phúc của người giàu là không thể tưởng tượng được. Phù An An nhìn những con ngựa trên trường đua, háo hức muốn thử sức. Nhưng nếu thực sự có người mang nó đến cho cô thì cô lại hơi do dự.

“Sờ là được, sờ được là tốt rồi.”

Phù An An vội vàng lui lại hai bước, đối với đại thúc dắt dây cương này liên tục nói“no”. Cô thực sự không dám lại gần. Cô luôn cảm thấy rằng nếu cô đi lên sẽ đột ngột rơi xuống hoặc bị móng ngựa sắt đá đi.

Cho đến khi một con ngựa dừng lại bên cạnh cô. Phó Ý Chi ngồi ở trên lưng ngựa nhìn cô. Lưng hướng về phía mặt trời, khuôn mặt có phần mờ mịt không rõ ràng, nhưng lưng thẳng tắp, đôi chân dài buông thõng tự nhiên đạp lên bàn đạp, trông anh tuấn, ngay thẳng và vô cùng quý phái.

“Đi lên.” Phó Ý Chi thản nhiên nói. Phó ca sẽ là tài xế của cô!

Trên TV hưu một chút, nam chính đem nữ chính kéo lên ngựa là gạt người. Dù sao thì, Phù An An phải mất khoảng bốn, năm phút để đi lên dưới sự giúp đỡ của người thứ ba, vì vậy nó thực sự không ngầu một chút nào. Nhưng mà cảm giác ngồi ở trên lưng ngựa rất mới lạ.

“Ngồi vững vàng.” Thanh âm của Phó Ý Chi truyền đến, con ngựa phía dưới bắt đầu chuyển động. Từ chậm đến nhanh. Thật tuyệt, nhưng cũng thật đáng sợ.

Phù An An từ ban đầu nắm thật chặt yên ngựa, biến thành dán chặt lấy Phó Ý Chi ở sau lưng. Sau hai vòng, Phù An An bắt đầu kêu cứu như lợn bị thọc tiết.

Cuối cùng cô cũng được thả xuống nhưng hai chân có chút mềm nhũn. Tiếng hét này cũng thu hút nhiều khán giả.

Tô Sầm nhìn vẻ mặt hèn nhát của Phù An An thì lắc đầu, "Tiểu An An, cô không được rồi. Hiếm thấy Phó gia có hứng thú cùng chơi với cô nhiều một chút, cô phải nắm lấy cơ hổi để bắt lấy anh ấy nha!”

“Phó Ca mà nghe được anh nói như thế thì anh xong đời.” Phù An An đưa tay mở ra cái nói bảo hộ rồi cầm lấy nước ép trái cây bên cạnh uống một chút.

Sau thời gian cưỡi ngựa buổi sáng. Đối với sự kiện buổi chiều, Phù An An mạnh mẽ yêu cầu nhẹ nhàng hơn một chút.

Lần này cô còn kéo theo cả Phó lão gia gia, hoạt động tập thể tất cả nên tham gia cùng nhau.

Mọi người được chia thành hai phe, AB, để chơi trò chơi trí não truyền thống nhất, cờ tướng!

Lấy Phó Ý Chi và Phó gia gia chia làm hai phe.

Phó Ý Chi bên này có: Phù An An, Nghiêm Sâm Bác, Tô Sầm, Chương Tân Thành.

Phó lão gia tử bên này có: Nghiêm quản gia cùng một đám nhân viên trong lâu đài cổ.

“Đi xe, đi xe nha Phó Ca! Ăn pháo của ông ấy đi!" Phù An An đứng bên cạnh nói, vào lúc này hai bên đã đến giai đoạn căng thẳng.

“Đừng, đừng!” Tô Sầm vội vàng ngăn lại, “Làm sao có khả năng bên kia cho chúng ta ăn pháo dễ dàng như vậy.” Nội bộ bên đội tuổi trẻ đã xảy ra tranh chấp.

Phó Ý Chi vươn tay lấy con xe ăn pháo ở phía đối diện theo lời của Phù An An. Thiên vị trắng trợn như vậy một chút cũng không chiếu cố cảm giác thể nghiệm trò chơi của người khác.

Ông Phó nhìn vị trí dưới quyền của Phó Ý Chi, khóe miệng nở một nụ cười đắc thắng. Ông cùng Nghiêm Quản gia ở sau lưng song kiếm hợp bích đã thành công bắt tướng của nhóm trẻ sau vài đường cờ.

Trên mặt hai vị lão giả tràn đầy nụ cười. Mặc dù hàng năm Phó Ý Chi đều phải quay lại nhưng hầu như không có khoảng thời gian nào vui vẻ như hôm nay.

“Ai nha, Phó Ca ngài không được a.” Phù An An tặc lưỡi, sau đó chạy đến phía sau Phó Tranh, “Phó gia gia, con tới làm phụ tá cho ông đi.”

Phó Tranh đang rất vui mừng khi giành chiến thắng đã rất ngạc nhiên khi nghe điều này – Phó gia gia thực sự không muốn con đến phụ tá cho ông đâu.

0.14610 sec| 2411.797 kb