Editor: Trâm Rừng

Hai người vốn dĩ trong sạch nhưng chiếc váy này lại khiến mặt mo người ta đỏ ửng. Cái này căn bản cô không thể mặc đi ra.

Cô loay hoay trong phòng tắm một lúc lâu, sau đó cẩn thận mở hé cửa phòng tắm, từ bên trong thò nửa cái đầu ra ngoài. “Phó Ca, Phó Ca!”

Trong khi nhìn ra bên ngoài, Phù An An lại di chuyển nấp người sau cánh cửa, “làm phiền anh giúp tôi một việc.”

“Cái gì?”

"Mở vali của tôi ra, tìm một cái túi vải màu xanh đưa cho tôi."

Phó Ý Chi đặt tờ tạp chí trong tay xuống, nhìn Phù An An chỉ để lộ một con mắt, "Cô tự đi lấy đi."

“Không tiện.” Phù An An lúng túng dậm chân một cái, “van xin anh nhanh lên một chút, rất dễ dàng tìm được mà.”

Phó Ý Chi dùng một tay xách ra rương hành lý kịch cợm của Phù An An, cùm cụp một tiếng mở ra. Một cái vali lớn như vậy, đủ loại thực phẩm rác như que cay, thịt khô, lẩu ăn liền, bún ốc,… chiếm hơn phân nửa vị trí.

Phó Ý Chi nhìn đồ bên trong mặt đen.

Phù An An lúng túng cười nói: "Xanh, cái túi màu xanh ở bên cạnh ấy.”

Phó Ý Chi ném những đồ ăn vặt này ra ngoài, sau đó tìm thấy một chiếc túi vải màu xanh nhạt, vừa định mở ra xem, nhưng Phù An An đã vội vàng ngăn lại. “Không cho phép nhìn!”

“Ở chỗ này có tới ba cái túi màu xanh nhạt.”

“Cái này...... Đều đưa hết cho tôi cũng được.” Phù An An đưa tay ra, khẽ móc ngón tay về phía bên ngoài, sau đó đóng sầm cửa lại.

Phó Ý Chi ở ngoài cửa:......

Ba túi màu xanh. Một cái là đồ lót bên trong. Một cái là đựng bít tất. Một cái là chứa đồ ngủ.

Phù An An xấu hổ thay quần áo, cầm ba túi vải bước ra. Sau đó, cô thấy vali của mình trống rỗng hơn một nửa! Thịt bò khô, que cay, cốc hành tinh, sô cô la, lẩu nhỏ tự đun, bột pha trà sữa, hột vịt muối nén chân không... Mất ráo.

Vừa mới qua đi 5 phút a! Cô nhìn Phó Ý Cho, nhìn vali, rồi nhìn Phó Ý Chi, “Phó Ca, đồ… vật ở bên trong của tôi đâu?.”

"Ngoại trừ quần áo, trong đó còn có cái gì sao?" Ngữ khí của Phó ba ba lạnh nhạt không có tình cảm. Lúc trước đã đặt ra quy định rõ ràng với cô là không thể ăn thực phẩm rác.

Lần này cô lén giấu đem theo nhiều như vậy là cô đuối lý.“...... Không có, không có những vật khác .” Vẻ mặt của Phù An An chua xót nói, trong lòng đau xót sắp trào ra.

Phó Ý Chi ngồi trên ghế sô pha nhìn cô, hơi hếch cằm lên, cô mơ hồ cảm thấy anh đang cười.

Trong nội tâm cô thật khó chịu a. Đồ ăn vật mấy ngày tới đều mất ráo.

“Phó Ca, tôi mệt mỏi, ngủ ngon.” Phù An An giống như đã mất đi linh hồn lê thể xác lên giường. Cô quấn mình thành một quả bóng rồi lăn đến mép giường lớn, tất cả hạnh phúc đều thuộc về người khác.

Ngày thứ hai, khi Phù An An tỉnh dậy, cô đã lăn từ mép vào giữa. Tay chân tung xõa như thể toàn bộ giường là của cô vậy. Cái dáng ngủ này cũng dọa cho Phù An An sợ hết hồn, còn tưởng rằng cô đã đem Phó Ý Chi đạp xuống dưới giường nên vội vàng đứng lên tìm kiếm.

Anh không có ở trên giường, cũng không ở dưới gầm giường, hình như anh không có ở trong phòng.

“An An tiểu thư tỉnh rồi.” Một người phụ nữ da trắng trung niên khẽ mỉm cười với cô rồi nói bằng tiếng Trung hơi cứng ngắt, "Thưa ngài, tiên sinh đã đi xuống, chúng tôi đã chuẩn bị quần áo và đồ vệ sinh cá nhân cho ngài."

Phó ca thực sự không có ở đây! Nghe vậy, Phù An An lập tức lấy lại tinh thần, "Ừm, để qua một bên, lát nữa tôi sẽ tự mình làm."

Cô cười nói rồi bắt đầu tìm kiếm những nơi như gầm giường, chân ghế sô pha. Để có hai miếng que cay, thật không dễ chút nào.

0.15401 sec| 2391.172 kb