Editor: Trâm Rừng

"Chừa một chút, chừa một chút cho chúng ta!" Những người bên ngoài la hét ầm ĩ đến thậm chí phải ho khan.

Có người nhìn những người tị nạn bên trong ăn đói đến mức túm tuyết bị giẫm nát bẩn thỉu nhét vào miệng, bất kể có bẩn hay không.

Những người này đã đói đến điên rồi. Phải rời đi càng sớm càng tốt tránh bị bọn người này ngộ thương.

Còn rất nhiều nạn dân chạy hướng về phía nơi xa đường lớn. Để không trộn lẫn với họ, Phù An An và những người khác tự nhiên chọn cách đi bộ đến gần đường lớn hơn.

Đi ngang qua những người tị nạn còn lại, tiếp xúc gần, họ không chỉ có tình trạng vô cùng tồi tệ mà còn tỏa ra hơi thở khó chịu trên người.

“Khụ khụ!” Lúc này vang lên một tiếng ho khan,

Phù An An nhìn người phụ nữ còng lưng đi ngang qua, khẽ cau mày rồi tăng tốc một chút. Lúc này chỉ còn lại mấy trăm người tị nạn, rất nhanh bọn họ đã xuyên qua đám người.

Trong tuyết mùa đông này, đi bằng chân vừa lạnh vừa chậm. Đến giữa trưa, cuối cùng bọn họ cũng thấy được bóng dáng của quốc lộ. Trên đỉnh của những hàng xe bị bỏ hoang đều một mảng tuyết trắng xóa và không có một bóng người nào cả.

"Hay là chúng ta nghỉ ngơi trước đi, ăn cái gì rồi tính toán đi đâu?" Phù An An đề nghị. Bị gió lạnh thổi lâu như vậy, bọn họ cần bổ sung một ít năng lượng và giữ ấm.

Trên đường nhiều nhất chính là xe bỏ hoang. Không khó để tìm một chiếc xe tải lớn, cách đó không xa có một chiếc xe đã bị cạy ra cửa sắt ở phía sau. Xe này lúc trước chắc chở đầy thức ăn nhưng bây giờ bên trong chỉ còn lại túi rác, bốn người Lý Mục dọn dẹp sạch sẽ, sau đó Phù An An tìm được một cái thao sắt đốt lửa lên.

"Mang theo một ít xăng cũng tốt, lúc nguy cấp còn có thể nhóm lửa."

Mọi người đến gần ngọn lửa rồi dậm chân một cái làm ấm người. Tuyết dày đến bắp chân đã làm ướt giày và ống quần của mọi người, lạnh đến không thể chịu nổi.

Mọi người đang sưởi ấm bên đống lửa chỉ trừ có một người – Phó ca. Anh đang ngồi một mình bên cửa xe, một mình ngắm nhìn tuyết lạnh mùa đông với ánh mắt vô cảm.

Phù An An nhìn có chút do dự. Kể từ sau ngày nói chuyện rõ ràng hôm đó với cô, Phó ca đã không để ý đến cô nữa. Bây giờ cô muốn đi qua, lại có một chút không dám.

Cô nhắm mắt lại tìm kiếm trong không gian, đem hai miếng giữ ấm bảo bảo trân quý mà cô không nỡ dùng đưa cho Lý Mục.

Lý Mục tiếp nhận hai miến giữ ấm bảo bảo mà cả kinh, sau đó vui mừng khôn xiết, cuối cùng có chút thẹn thùng, "Đưa nó cho tôi hả?"

Nghĩ hay lắm. Phù An An chỉ vào người ngồi ở cửa xe, trầm giọng nói:“cho Phó Ca.” Nói xong, cô lại tập trung vào việc làm khô đôi giày và ống quần ướt sũng của mình.

Một cỗ mùi hôi thối từ bên cạnh truyền đến, Phù An An liếc mắt nhìn Cẩu Sáng ở bên cạnh, giễu cợt nói: "Bạn ơi, mùi có chút nồng nha~~"

Vốn là có chút ngượng ngùng, bây giờ mặt của Cẩu Sáng càng đỏ hơn, nhịn cái lạnh đem đôi tất mang trở vào.

“Ai, không sao.” Phù An An thấy hắn không thoải mái, vội vàng nói: "Bí mật nói cho anh biết, tôi cũng phải thay tất mỗi ngày, mới có thể duy trì được thể diện.” Đùa giỡn thì được nhưng không được làm người khác khó chịu.

Hai câu để chuyển hướng chủ đề này, Phù An An chuyển câu hỏi sang tại sao một số lượng lớn người tị nạn di cư vào thời điểm này. Ngoài trời lạnh đến muốn đóng băng. Dù có ra ngoài cũng không nên vào lúc này.

Một bên khác.

Lý Mục cầm miếng ấm bảo bảo rất nghi hoặc ở trong lòng, vì sao Phù An An không dám đi lại làm anh phải đi? Nhưng nghĩ đến việc có thể gần ông chủ và thần tượng của mình một bước, cậu đương nhiên rất vui.

0.36278 sec| 2389.289 kb