Editor: Trâm Rừng
Nghiêm Sâm Bac kéo cô sang một bên rồi thì thầm với nhau rất lâu.
Sau khi nghe anh nói xong, pa liên tục lắc đầu: "Nghiêm ca, em cảm thấy chuyện này không thích hợp!"
Để cô giả làm bạn gái của Phó baba để về nhà gặp phụ huynh sao? Đây thực sự là một trò đùa!
“Tôi cảm thấy rất phù hợp a.” Nghiêm Sâm Bác nhớ tới thời điểm tiên sinh để cho anh tùy tiện tìm một người đống giả, cái áp suất thấp sắp hóa thành thực chất kia thì anh mỉm cười nói, "An An rất đáng yêu, trưởng bối nhất định sẽ thích cô ngay cái nhìn đầu tiên."
“Gần đây quan hệ của em với Phó ca… không được tốt lắm.” Ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói cùng với cô.
Phù An An lắc đầu, "Lão nhân gia thấy em sẽ khó chịu, sẽ cảm thấy rất phiền."
Nghiêm Sâm Bác: "Phó gia có khuôn mặt lạnh lùng nhưng trái tim ấm áp, cái miệng tuy độc địa nhưng tấm lòng mềm như đậu hủ!"
Ách...... Lời này nghe thật quen tai.
Phù An An xoa xoa khuôn mặt to của mình, "Không thể để người khác thế chỗ sao? Anh an bài như vậy, Phó ca có biết không?"
“Đã gửi hình của cô đi rồi, hiện tại cũng không kịp để đổi người nữa. Hơn nữa chỉ có đến gần tiên sinh, cô mới có cơ hội hóa giải hiểu lầm."
Nghiêm Sâm Bác tiếp tục mỉm cười, rồi vỗ vai cô khích lệ,“biểu hiện tốt một chút, lão tiên sinh nhìn ảnh chụp thì rất hài lòng với cô. Tiên sinh một năm mới trở về một lần, đừng để bị bại lộ.”
Chuyện này cứ như vậy mà vội vàng quyết định. Sáng mai 6:00 xuất phát, Nghiêm Sâm Bác đã cho người đóng gói xong tất cả đồ đạc của cô.
Phù An An cũng là lần đầu tiên đóng giả bạn gái của người khác, cô không có kinh nghiệm nên vội vàng tìm kiếm sách lược ở trên mạng.
Sáng sớm hôm sau. Mọi người đều đang chờ đợi ở đây. Trong sáu người, chỉ có Từ Thiên không đến.
Sắp đảm nhiệm tư cách bạn gái giả, Phù An An hơi do dự nhìn về phía Phó Ý Chi trong đám đông. Dù sao cô vẫn chưa dỗ tốt Phó ba ba, vẫn nên cách xa một chút thì tốt hơn.
Nghiêm Sâm Bác liếc mắt nhìn tiên sinh bị bao vây trong áp suất thấp rồi lại nhìn một chút Phù An An đang trốn ở trong đám người, tiếp đó hướng về phía cô vẫy vẫy tay.
Phù An An lắc đầu làm một cái động tác cắt cổ rồi giả chết.
Nghiêm Sâm Bác mỉm cười nhìn vẻ mặt vô cảm của Phó Ý Chi, không khỏi nói: “Tiên sinh, thích một người đôi khi cũng cần phải chủ động, nhất là khi anh thích cô ấy còn cô ấy chưa thích anh. Thường xuyên làm mặt lạnh như vậy dễ dàng đem người dọa chạy.”
Phó Ý Chi liếc hắn một cái, vẻ mặt lạnh lùng lên xe, "Lái xe."
“Xin chờ một chút.” Nghiêm Sâm Bác ngăn cái cửa xe đang sắp đóng lại, tiếp đó đem Phù An An đang trốn ở trong đám người kéo đi ra, không nói lời nào đem người nhét vào, “An An, nhiệm vụ của cô là đống giả bạn gái của tiên sinh, nên kế tiếp tốt nhất cùng ở chung với tiên sinh đi.”
Đối mặt với ánh mắt của Phó Ý Chi, Phù An An nở một nụ cười đặc trưng của công việc vội vàng hứa, “Phó Ca, em sẽ không kéo chân sau !”
“Ừ.”Phó Ý Chi nhàn nhạt lên tiếng, cũng không ngẩng đầu một chút.
Nhìn thấy dáng vẻ xa cách của anh, Phù An An có chút căng thẳng co quắp.
Nghiêm Sâm Bác đang quan sát từ cửa sổ nhìn thấy Phù An An đang thực sự căng thẳng, người kia mặc dù không có biểu hiện gì trên khuôn mặt nhưng áp suất thấp thực chất đã tiêu tan rất nhiều
Từ Hạ quốc đến Châu Âu, đi máy bay cần 10 tiếng.
Hôm nay Phù An An yên tĩnh hơn nhiều so với lần trước.
Không xem TV.
Không ăn đồ ăn vặt.
Ngoan ngoãn ngồi tại chỗ ngắm phong cảnh, nhìn mệt lại đi nằm ngủ, tỉnh ngủ lại nhìn. Không dám ầm ĩ đến phó ba ba.
"Tại sao không ăn vặt, chơi trên ghế mát-xa hoặc xem phim?" Phó Ý Chi nhìn dáng vẻ cư xử khác thường của cô, không thoải mái đặt chiếc máy tính bảng trong tay xuống, khẽ cau mày.
Đã vài ngày trôi qua và đây là lần đầu tiên Phó ca chủ động lên tiếng.
Phù An An sững người tại chỗ, không biết trả lời như thế nào.
“Cô đang sợ tôi sao?"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo