Editor: Trâm Rừng

Dưới lầu, Phó Ý Chi đang ngồi đối diện với Phó Tranh, một già một trẻ, biểu cảm trên khuôn mặt giống hệt nhau.

Trong phòng không có những người khác, thậm chí ngay cả Nghiêm Sâm Bác cùng Nghiêm quản gia đều không có ở đây.

Phó Tranh nhìn người trước mặt, cuối cùng cũng động, đưa tay bưng lấy cốc cà phê trước mặt, “lớn tuổi, không nén được tức giận.”

Phó Ý Chi dùng ngón tay cầm chiếc thìa bạc, khẽ khuấy trong cốc, "Ông mới bảy mươi chín, sức khỏe vẫn còn rất tốt."

Phó Tranh trừng mắt liếc anh một cái, “biết ông đây đều sắp tám mươi tuổi, còn không chịu gấp gáp lập gia đình. Tiểu tử ngươi và cô gái nhỏ kia còn chưa thành đôi là chuyện gì đây?”

Nghĩ lại khi Phó Tranh còn trẻ cũng là một nhân vật đẹp trai quyền lực. Tối hôm qua, cháu trai của ông ta diễn rất giống nhưng kỹ năng diễn xuất của cô bé chỉ liếc qua là có thể nhìn thấu. Làm ông cao hứng hụt một hồi.

“Việc lớn trong đời, anh lại mang một cô gái nhỏ về để lừa gạt ông sao? Con không cảm thấy gấp gáp sao?” Nghĩ đến đây, Phó Tranh tâm trạng không tốt, cái nạng trong tay đập lên sàn, tức giận kêu to.

Phó Ý Chi dừng lại ngón tay đang khuấy cà phê, “Gấp gáp.” Dùng ngữ khí cực kỳ lãnh đạm nói ra sự tình kinh người nhất.

Bàn tay cầm cốc cà phê của Phó Tranh run lên, vài giọt dung dịch văng lên ngực, dùng ánh mắt sắc bén nhìn qua, cháu trai của ông chưa bao giờ nói đùa.

"Cháu dâu tương lai của ông chính là cô ấy." Phó Ý Chi khẽ nhếch lên khóe môi, cầm cốc lên nhấp một ngụm, "Cà phê hôm nay rất ngon."

Nói xong, anh đặt ly xuống đứng dậy, để lại một câu "Năm nay đừng tùy tiện sắp xếp những cuộc xem mắt mù quáng", rồi chậm rãi rời đi.

Căn phòng yên tĩnh một lúc, sau đó một tràng cười sảng khoái của Phó Tranh truyền đến.

Phù An An đã tìm kiếm căn phòng nhiều lần, dưới gầm giường, dưới ghế sô pha và bên ngoài rèm cửa. Tại ánh mắt chăm chú của vị đại thẩm da trắng này cô có cảm giác mình kỳ kỳ quái quái. Cuối cùng, cô đã bỏ cuộc.

Vừa rửa mặt xong, Phó Ý Chi đã quay trở về. Nhìn chiếc ghế sofa và chiếc giường đã bị dịch chuyển thì anh đã hiểu ngay những gì cô đã làm. “Tìm không được sao?”

Phù An An cười ngượng ngùng, “Anh đang nói cái gì, tôi nghe không hiểu.”

Phó Ý Chi liếc cô một cái, cũng không muốn vạch trần cô mà là vươn tay, "Đi thôi."

Phù An An duỗi tay ra nắm lấy tay anh đi theo phía sau xuống lầu.

Ông Phó lúc này đang ngồi trong sảnh, nhìn hai người họ tay trong tay đi xuống, cười rất vui vẻ.“An An a, tối hôm qua đã quen thuộc chỗ này chưa?”

“Quen thuộc rồi ạ!.” Phù An An trái lương tâm gật gật đầu, “Phó gia gia buổi sáng tốt lành.”

“Ha ha, buổi sáng tốt lành, xuống ăn sáng đi, không cần khách khí. Đồ trong nhà hơi cũ, các bạn trẻ thích món gì thì nói với Lão Nghiêm, để ông ấy chuẩn bị cho các con. Hãy coi như đây là nhà của mình đi, không cần ủy khuất chính mình.

Phó Ca có bao nhiêu lạnh lùng thì Phó gia gia thì có nhiều hiền lành. Điều ủy khuất là Phó ca đã lấy đi hết tất cả đồ ăn vặt của cô nhưng mà cô không thể nói.

“Cảm ơn Phó gia gia.” Phù An An ngồi bên cạnh Phó Ý Chi ngoan ngoãn nói.

Nghĩ đến lúc sáng sớm nói chuyện cùng với Phó Ý Chi, Phó Tranh khẽ mỉm cười, ra hiệu về phía sau, mấy người bưng một chiếc hộp gỗ phủ khăn đỏ cẩn thận đi tới. Mọi người trong phòng tò mò nhìn sang.

“An An, đây là lần đầu tiên con tới, Phó gia gia không có chuẩn bị gì cả. Bộ đồ trang sức bằng ngọc này coi như một món quà gặp mặt đi."

Phó Tranh sai người đặt chiếc hộp gỗ trước mặt Phù An An, sau đó mở tấm vải đỏ trên đó ra.

Nghiêm Sâm Bác vừa nhìn lền nhận ra đây là cái gì. Đây là đồ trang sức được làm từ một khối hoàn chỉnh cực phẩm nguyên thạch phỉ thúy Lục Đế Vương.

Vòng tay, nhẫn, hoa tai, ngọc bội, dây chuyền... Chỉ riêng cặp vòng tay đó đã có giá hơn năm mươi triệu. Toàn bộ cộng lại, giá trị hơn tỷ.

Điều quan trọng là chủ nhân lúc trước của nó chính là mẹ đẻ của tiên sinh, người đã mang nó lúc đính hôn với cha đẻ của tiên sinh. Mà vị chủ nhân trước đó nữa chính là vợ của lão tiên sinh.

0.15498 sec| 2398.063 kb